Con người ta khi cuộc sống thực tại quá nhiều bất trắc, phong ba thì trở về với mộng mơ, lãng mạn.
Sao thế nhỉ? có lẽ để tìm lại chút yên bình trong tâm tự.
Tết này đang vui vầy cùng gia đình bất chợt bắt gặp ánh mắt buồn vời vợi của Người." Chú "
Người nói để ta hát cho con nghe bài " Mắt Lệ cho Người" . Bỗng giật mình, sao xuân mà buồn thế!
Có những cuộc tình đã khép, có những đôi tình nhân đã đi qua đời nhau nhẹ lắm, mơn man lắm nhưng mãi da diết, mãi khắc khoải. Cái da diết mơn trớn người ta đến tận cùng niềm đau rồi lại nghẹn ngào đến xót xa vì tình dang dở. Đôi khi chỉ vì một chữ duyên phận mà cả đời người ta chìm trong biển tình thổn thức, nhớ nhung, tiếc nuối, hoài niệm, rồi vô vọng đợi chờ dù biết sẽ không bao giờ tìm lại được dư âm những ngày xưa cũ.
Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Thời nào yêu hết trái tim buồn
Lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót chân người xa vời
Chia tay trong lặng lẽ. Có lẽ chỉ những đôi tình nhân đã từng trải qua cảm giác ấy mới hiểu được giây phút yên lặng ấy dài, vô vọng và buốt giá đến thế nào. Cảm giác đứng lặng câm nhìn nhau, "không ai hiểu vì sao tình yêu tan vỡ" dù rằng ai cũng hiểu vì sao có giây phút chia ly này..
Nhìn người bước đi, còn lại một người đứng dõi theo. Trầm ngâm nhưng trong sâu thẳm là ràn rụa niềm đau và tâm tư khắc khoải đi tìm những nguyên do. Lý do nào để bước chân Người đi khuất mờ, gót chân xa vời vợi, để lại một người lẻ bóng xin giữ trong mắt lệ, nhòa theo từng gót chân người xa vời..
Sao không đưa tay ra mà níu mà giữ, sao không ôm chặt lấy hạnh phúc mà lẽ ra phải thuộc về mình trọn đời, trọn kiếp lai sinh? Để rồi lại buông câu: Em thấy không cõi đời vô vọng? Còn cần thiết không? Người đã đi thật rồi, như cánh chim khuất ngàn. Nhưng liệu rằng níu có giữ được đôi gót ngà đã in dấu trên cây cầu mà em vừa bước qua?
Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng
Người buồn liệu cảnh có vui? Dù mưa có âm thầm như nước mắt dội ngược vào tim thì vẫn làm cho chiều kia thổn thức, vẫn làm rưng rưng đôi môi mềm, bờ vai run run theo tiếng em khóc hồn nhiên. Một lời hẹn ước em đã không thực hiện được vậy mà một lời chia ly đã buông lơi quá bẽ bàng..
Một người ra đi, còn lại một kẻ thất tình, lặng lẽ nhưng vẫn trồng cây si bên hàng rào tình ái. Hàng rào đã ngăn cách con đường ngày nào chung lối.
"Xin em hãy cho tôi tạ tình
Khi em đã đi qua khoảng đời tôi
Dù một khoảng khắc sớm phai tàn
Và lệ em rớt trên môi nhạt
Đôi mắt em rất buồn
Đôi chúng ta rất buồn
Vạn câu tình cũ
Xin gửi cho đời..."
Sao da diết đến thế. Sao còn nhiều yêu thương thế? Sao cũng quá đỗi nhẹ nhàng và sâu lắng.
"Xin em hãy cho tôi tạ tình khi em đã đi qua khoảng đời tôi. Dù giây phút gặp gỡ chỉ là một khoảnh khắc sớm phai tàn.."
Môi em nhạt hay tình em nhạt? Phải chăng chỉ có tôi yêu em cháy bỏng, yêu bằng cả linh hồn khát khao, yêu trọn kiếp đời tôi dù thời gian có làm phai mờ đi tất cả..
Chuyện tình buồn như rất buồn đôi mắt em. Tình yêu đã đi qua, một cuộc tình khép lại nhưng tôi thì mãi u hoài, mãi man mác, mãi ngồi soi bóng mình, tự sự trong niềm đau..
Vạn câu tình đã cũ, vạn môi hôn đã không còn ấm nồng, dù khoảnh khắc chia ly mới chỉ là phút trước, nhưng phút này chỉ còn mình ta đứng khép lại cánh cửa của cuộc tình đã lỡ..
Mong người hạnh phúc. Xin gửi lại cho đời....vạn câu tình cũ...
Cũng lắm tài nhiều tật nhưng có lẽ cuộc đời của Người "lận đận trăm năm" nên giờ lời hát buồn và rung lên theo từng cung bậc cảm xúc và dường như người đã khóc...
Chú ạ, giờ thì cuộc đời đó chú đã trải qua hơn nửa, nhưng có lẽ hãy lại bắt đầu vẫn còn chưa muộn. Mắt lệ hãy khép lại vội vàng Người hãy sang bến đời hạnh phúc, sống cho đúng nghĩa với cuộc đời để thấy lòng an nhàn lúc chiều xuống hoàng hôn.
Hạnh phúc lên người nhé vì nụ cười không ở đâu xa ở trong tim đó mà.
Con luôn cầu chúc cho Người hạnh phúc, người chú tài hoa của con à!