. } Bằng Lăng Tím: tháng 4 2014

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

Lời Gởi Gió



Những ngày gió không thổi
Mùa còn toàn là vệt nắng ngoài hiên
Và những muộn phiền không biết làm sao khỏa lấp... cứ triền miên
Rồi bày đặt lại làm bạn với màn đêm
Khi cơn mê nhọc nhằn đưa nhau tìm về đắp mộng
Khi gối chăn rũ nhàu lẽ bóng
Ngủ làm gì khi chợp mắt lại là đau
Và có lẽ thêm một thử thách giữa đời nhau
Người bày vẽ , ta cố tình lãng tránh
Có hiểu không khi lòng đã hun hút lạnh
Thì nắng ấm dường nào có thể sưởi được nhau
Bởi con tim vô nghì
Đã bảo cứ yêu đi đừng tìm hiểu làm gì
Và người đâu có biết
Ta thì cứ kiệm lời
Cứ để rối bâng như thế trong đời
Tự tuyên thệ ta thà đánh cược
Hoặc thắng cả hoặc ngã giá …rồi đi về phía trước
Rồi hai ngã đường đời chẳng gặp lại nhau
Có lẽ ta trong người: đã và sẽ chẳng ra sao…
Và rồi sẽ như chưa bao giờ tồn tại
Có gì đâu những tháng năm ái ngại
Chớp mắt rồi cứ giả mộng chiêm bao
Thôi xin đừng hát câu “tôi thề tôi chẳng yêu nữa …”  cho nhau
Vì có lẽ người đâu phải thế!!!
Ta thì dường như nhiều hơn có thể
Mộng mị làm gì rồi uất nghẹn mà vẫn lặng câm
Rồi hoài vọng những tháng năm…
Hoặc bôi xóa
Hoặc đượm nồng mãi mãi
Chỉ thế thôi người à!



BLT 15/04/2014


Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Còn gì dành cho nhau


Con người gặp gỡ nhau âu cũng là duyên phận, mà duyên đầy phận đặn mới được cùng ngồi chung trên một chuyến thuyền đời đó là đức hạnh của cả ngàn năm, đúng không?

Thường thì trời yên biển lặng, thuyền nhẹ nhàng lướt sóng.
Đôi khi cũng có chao nghiêng, lắc lư và nhiều lúc dường là đổ nhào, lật úp khi vượt qua những con sóng vập vồ. Thế mới bảo là cuộc sống có một không hai!

Bình thường thôi nhỉ! Hành trình nào mà chẳng có lúc sóng gió phong ba , bão táp.  Nhưng rồi con thuyền kia sẽ vẫn mãi vững vàng, dù trải qua bao gian nan giông tố, lên thác, xuống ghềnh... Miễn sao cứ tin là luôn cùng nhau chung một chiến tuyến.

Nhưng cũng lạ lắm! Nếu có những mũi tên độc vô hình mỗi ngày được bắn ra, bay đi rất nhanh, xé toạc, phá hủy mọi thứ và rồi sẽ ra sao khi đích đến của những mũi tên kia là trái tim này? Biết làm sao đây!
...
Đã biết trăm năm là hữu hạn, sao cứ mãi hướng làn tên ấy lao về phía nhau, làm cho nhau không thể nào mà chèo, mà đẩy tiếp. Thật sự kiệt sức rồi đó!

Hãy dừng lại những mũi tên hướng về nhau đi.
Hãy biến những làn tên ấy thành vũ khí sắc bén, uy vũ chống chọi lại những con cá kình đang cưỡi những làn sóng dữ, gầm thét ngoài khơi xa kia đi người nhé.

Ta nơi này chỉ xin giữ lại, toàn những vun vén tin yêu, toàn những mầm ươm ngọt ngào mơ ước.
Hãy xóa hết những nhạt nhòa xa lạ cũ, mười mấy năm rồi đó, có được không?


Cho một ngày cố tìm nẻo về, để lòng đừng lạc nữa bến bình yên.

07/04/2014