. } Bằng Lăng Tím: 2014

Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

Giữa những ngập tràn của bóng đêm
giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình
ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễn
không thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếc
không thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cát
không thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta có khi tệ hơn cả giọt nước mắt
biết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau…

Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau
cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng
tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…
rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh
những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…


Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vai
bỏ mặc cho gương mặt người câm nín
như pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc
rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác
để oán ghét chính bản thân mình!

Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn
vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác
làm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra đâu còn gì là đơn giản
sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào cũng dành cho người khác
đã phải quên mất mình…

Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến giây phút đứng lên
lúc trong lòng không còn gợn sóng
ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhất
ta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắt
ta từ chối cuộc đời ta…

Từ muôn trùng kí ức ta vẫn đủ mười ngón tay để chìa ra
nhưng rồi biết đã như người đuối sức
không thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi tóc
phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần tình yêu trên chiếc bóng
ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường…

Được ngồi lặng im thế, và khóc…
cho tất cả những yêu thương

NGUYỄN PHONG VIỆT

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Có thể một ngày

Có thể một ngày mình sẽ bước qua nhau
Vòng tay ôm cũng xa dần thương nhớ
Phố vắng buồn tênh nép mùa vụn vỡ
Khoảng trống bàn tay đâu dễ lấp đầy

Có thể một ngày quên hết mê say
Vòng xe quay lùi gọi tên ký ức
Niềm vui đánh rơi, nỗi buồn rất thực
Chống chếnh lối về hẫng hụt bước chân

Có thể một ngày ký ức vang ngân
Chú dế tình tang gảy điệu đàn xưa cũ
Dắt mộng mị trốn vùi trong giấc ngủ
Rơi rớt vệt màu lem luốc đêm sâu

Có thể một ngày khao khát tìm nhau
Chỉ muốn biết bàn tay kia đã ấm?
Ánh mắt ngày xưa đã thôi thinh lặng?
Nụ cười đã về xua khoảng trống không ai?

Có thể một ngày vô tình… sớm mai
Lời muốn nói bỗng trở thành vô nghĩa
Cách mỗi bước chân mà xa hun hút thế
Người năm nào nay bỗng hóa người dưng

Liệu đêm có đủ dài và sâu
Để giúp em hong khô giọt lệ úa màu
Cho những xót xa vỗ cánh thiên di
Phía bên kia bờ thời gian
Màu nắng đã tàn, đã chợt tắt

Huệ Hương

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Xin Trời Đừng Đổ Phong Ba

Những ngày ngồi ngắm giọt trời buông, lòng vẫn muốn ấm lên bởi nắng.
Lại thơ thẫn dệt vần...Bão à, qua mau đi nhé!

Ừ thì gom chút nắng hồng
Mang sang hong má làm hồng " Mắt Nâu"
Mong sao hết giọt trời ngâu
Kẻo người cảm mạo, sầu tôi gấp mười
“Nắng mưa là bệnh của trời”
Tôi nay muốn cõng cả đời thay em
Trời đừng mây gió giật thêm
Để ai vơi bớt những đêm nhọc nhằn
Người về gánh nặng ân cần
Hai vai tôi sớt một phần được chăng
Lạy trời đừng đổ cuồng phong
Sáng ra gom nắng sang hong cùng người


Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

Giá được ghé về thăm tuổi thơ qua một chút


Giá được ghé về thăm tuổi thơ qua một chút
Chắc sẽ về lục lọi những niềm vui
với em tôi

Luôn là thế niềm đau thức ngủ
Chị bây giờ ít tìm ủ rũ
Không hay khóc như mưa
Cứ quen dần với vắng tiếng em xưa
Thay cả phần em lắng lo cho ba mẹ
Em biết không hai người vẫn không ngơi san sẽ
Kết tấm áo đùm
Những muộn phiền được dấu cả dưới đáy mắt đục nâu
Chỉ đôi lúc lặng mình chờ cho qua những canh thâu
Vì đáy lòng có vơi đâu những u buồn thuở trước
Nay chị ngồi lại nhớ những ngày xưa xanh mướt
Thuở học trò có chị và em
Thuở bé thơ với những trò chơi tự chế
Không gì có thể vui hơn được
Xem phim giờ “Xả Giàn”, Cất nhà chòi, Bắn nạn ná , Chơi Keng
Thảy hạt điều thắng gom đi đổi cà rem
Đóng cải lương vở Nữ Hoàng rồi Chàng Yết và nhiều nữa
Và đặc biệt là một vở tuồng thì cứ  hai người suốt
Mềnh con rồng được quấn thành chiếc áo Quân Vương
Lá Mít kết thành vương miện
Và vở tuồng chỉ có nhân vật chính
Giá được ghé về thăm tuổi thơ qua một chút
Chị sẽ bồi hồi về nhìn tỏ mặt em
Và ước chi chẳng có tấn kịch đời
Mà em tôi mãi làm nhân vật chính... 
Em trai à, chị lại nhớ em!

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Tình nghĩa vợ chồng

Hôm qua trò chuyện với đứa em, lại thấy đau đáu một nỗi đau của người phụ nữ :(
Lại vu vơ đọc bài của Mộc Diệp Tử thật hay

"Ngày mình quyết định lấy chồng, có người nói với mình: “Nghĩ kỹ chưa? Lấy chồng bằng tuổi sẽ khổ cả đời”. Mình trả lời bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn. Ngày mình quyết định sinh con, cũng có người nói với mình: “Lấy chồng không nên sinh con sớm. Hôn nhân dễ đổ vỡ”. Mình trả lời bằng việc bé con của mình ra đời và hai vợ chồng luôn cùng nuôi dạy con.

Mỗi ngày đều ngập tràn niềm vui khi chồng đi làm, mình ở nhà chăm con, nhắn tin khoe: “Hôm nay, bạn Dâu đã đi được 3 bước… Hôm nay, bạn Dâu biết vỗ tay hoan hô… Hôm nay, bạn Dâu ngủ dậy biết vịn cổ thơm thơm vào má mẹ…”. Bạn chồng thường nhắn lại: “Bạn mẹ và bạn con đều giỏi. Thơm hai bạn. ”.

Mình không tính số thời gian người ta ở bên nhau bao lâu để đo giá trị của một cuộc tình, mình chỉ cần mỗi ngày trôi qua, mình luôn thấy lòng hân hoan, gia đình nhỏ của mình vẫn bình yên như vậy. Còn lại, cuộc tình dài hay ngắn, sâu sắc hay nông nổi, cũng chỉ là sự đánh giá nhất thời trong ánh mắt của người ngoài thôi. Hãy sống bằng tất cả tin yêu - chỉ cần đủ cho một ngày, chỉ cần biết mình đang sống vui hôm nay, còn ngày mai và lời hứa mãi mãi ở bên nhau cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi chỉ cần mỗi ngày qua đi, qua đi như thế… Há chẳng phải sẽ là mãi mãi sao?

Hôn nhân giống như đôi giày, chọn giày vừa chân hay bất chấp tất cả để chọn một đôi giày đẹp mà không vừa là do mình. Thế thì làm sao biết đôi giày kia phù hợp với mình? Thật ra, cuộc đời này, tình yêu chỉ là một thứ hormone, khoa học đã chẳng chỉ ra sau hai năm yêu nhau, cái thứ hormone khiến người ta phát cuồng, hứa hẹn thề nguyền và sẵn sàng làm những điều mà sau này nhìn lại - ai cũng sẽ chép miệng “điên rồ” đấy sẽ hết sạch sành sanh, và cái để giữ chân nhau lại khi đó sẽ chỉ là tình nghĩa.

Tình nghĩa sẽ tạo ra một đôi giày hôn nhân bền vững, vừa vặn với mình. Khi đó, những khiếm khuyết rất nhỏ của nhau cũng sẽ được bỏ qua. Cái tình nghĩa ấy chỉ cần một chút yêu thương nhưng cần rất nhiều sự cảm thông, tôn trọng, tin tưởng và nhường nhịn. Tình yêu ấy mà, người ta cứ nghĩ nó phải vĩ đại lắm, cao siêu lắm. Thật ra, ngoài hai năm đầu bị hấp dẫn đến cuồng si do bị hormone lèo lái, người ta đều thấy, tình yêu của mỗi người sau đó còn lại như một đức tin vào tín ngưỡng.


Vậy thì, khi ai đó nói với bạn rằng, cuộc tình này không hợp, cuộc tình kia không hợp… thì hãy mỉm cười, tiếp tục và luôn tin vào bản thân mình, trên địa cầu này, chẳng có người nào sinh ra là để thuộc về nhau. Lắm khi trong một mô hình, hai mảnh ghép còn bị vênh, huống hồ, con người đều là những cá thể riêng lẻ, tính cách mỗi người một vẻ, có giống nhau cũng chỉ là một vài sở thích. Vậy, khi hormone cuồng si qua rồi, chúng ta còn lại gì để cho nhau? Còn rất nhiều, không phải chỉ có tình yêu. Chúng ta còn trách nhiệm với gia đình, với bản thân và với xã hội. Tình yêu cứ hết, người ta lại bỏ nhau đi, khi ấy, những con người trên địa cầu này sẽ phải tìm gặp để thử yêu nhau bao nhiêu lần cho đủ? Rồi sau đó, họ chia tay, đổ lỗi cho hormone đã hết, hay duyên phận, hay số tướng không hợp nhau? Mà thời gian là thứ có hạn kỳ thôi.

Thì vậy đó, chúng mình sẽ giữ nhau lại bằng những ràng buộc rất dễ tạo ra. Bằng trách nhiệm cùng nuôi dạy và đảm bảo tương lai cho con cái, bằng việc đảm bảo hạnh phúc cho đối phương mà mình đã chọn gắn bó, bằng những chia sẻ và niềm tin cho nhau trước đoạn đường phía trước rất dài… Với người vợ, hãy luôn là người hậu thuẫn đáng tin trong gia đình cho chồng, dù ở thời đại nào đi nữa, một người vợ tốt vẫn là “giữ nhà, giữ bếp”, khi hơi ấm trong ngôi nhà vẫn luôn còn, thì người đàn ông sẽ có trách nhiệm trở về. Với người chồng, hãy luôn là người trụ cột đáng tin trên tất cả mọi việc, không chỉ là kiếm tiền. Chỉ cần đôi lúc, anh vào bếp, rửa giúp vợ mấy cái chén, nhặt giúp vợ mớ rau, hay hỏi vợ một câu: “Em có mệt không?”, đơn giản thế thôi, người vợ nào cũng sẽ là người hạnh phúc.

Vợ bớt cằn nhằn, mỉm cười nhiều hơn với chồng, cảm thông những khó khăn trong công việc nhiều hơn với chồng, còn chồng, bớt đi thời gian cho những cuộc nhậu nhẹt, la cà, dành thời gian cuối tuần đưa vợ, con đi chơi, quan tâm đến gia đình nhiều hơn, mỗi hành động nhỏ ấy sẽ giúp chúng ta ở lại bên nhau, mỗi ngày đều thật sự trọn vẹn và mãi mãi chẳng còn phải là một lời hứa.

 60 năm cuộc đời, là dài khi người ta đem nó để đo giá trị bền vững hay sâu sắc của một cuộc tình, nhưng sẽ thật ngắn khi đo niềm vui của mỗi ngày và bình yên của hôm nay chúng ta đang có. Nên, hãy giữ chặt lấy những gì mình đang có hôm nay, không phải chỉ bằng tình yêu, mà còn bằng niềm tin và nhân nghĩa giữa con người, chồng nhé, vợ nhé"




Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Ngày Xa Lạ

“Cuối cùng cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ tiếc là không bao giờ nói được hết những gì mình nghĩ với người mình yêu thương.
Đời sống đã mang đi hết những câu kinh trinh bạch mà không phải lúc nào, giờ nào, thời nào cũng thổ lộ cùng nhau được…” (Trịnh Công Sơn)

À mà hình như ngày càng xa xăm và có lẽ lúc nào đó ta với người chắc sẽ lạ lẫm người dưng thôi.
Thế có đau lòng không nhỉ?




Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

Lời Gởi Gió



Những ngày gió không thổi
Mùa còn toàn là vệt nắng ngoài hiên
Và những muộn phiền không biết làm sao khỏa lấp... cứ triền miên
Rồi bày đặt lại làm bạn với màn đêm
Khi cơn mê nhọc nhằn đưa nhau tìm về đắp mộng
Khi gối chăn rũ nhàu lẽ bóng
Ngủ làm gì khi chợp mắt lại là đau
Và có lẽ thêm một thử thách giữa đời nhau
Người bày vẽ , ta cố tình lãng tránh
Có hiểu không khi lòng đã hun hút lạnh
Thì nắng ấm dường nào có thể sưởi được nhau
Bởi con tim vô nghì
Đã bảo cứ yêu đi đừng tìm hiểu làm gì
Và người đâu có biết
Ta thì cứ kiệm lời
Cứ để rối bâng như thế trong đời
Tự tuyên thệ ta thà đánh cược
Hoặc thắng cả hoặc ngã giá …rồi đi về phía trước
Rồi hai ngã đường đời chẳng gặp lại nhau
Có lẽ ta trong người: đã và sẽ chẳng ra sao…
Và rồi sẽ như chưa bao giờ tồn tại
Có gì đâu những tháng năm ái ngại
Chớp mắt rồi cứ giả mộng chiêm bao
Thôi xin đừng hát câu “tôi thề tôi chẳng yêu nữa …”  cho nhau
Vì có lẽ người đâu phải thế!!!
Ta thì dường như nhiều hơn có thể
Mộng mị làm gì rồi uất nghẹn mà vẫn lặng câm
Rồi hoài vọng những tháng năm…
Hoặc bôi xóa
Hoặc đượm nồng mãi mãi
Chỉ thế thôi người à!



BLT 15/04/2014


Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Còn gì dành cho nhau


Con người gặp gỡ nhau âu cũng là duyên phận, mà duyên đầy phận đặn mới được cùng ngồi chung trên một chuyến thuyền đời đó là đức hạnh của cả ngàn năm, đúng không?

Thường thì trời yên biển lặng, thuyền nhẹ nhàng lướt sóng.
Đôi khi cũng có chao nghiêng, lắc lư và nhiều lúc dường là đổ nhào, lật úp khi vượt qua những con sóng vập vồ. Thế mới bảo là cuộc sống có một không hai!

Bình thường thôi nhỉ! Hành trình nào mà chẳng có lúc sóng gió phong ba , bão táp.  Nhưng rồi con thuyền kia sẽ vẫn mãi vững vàng, dù trải qua bao gian nan giông tố, lên thác, xuống ghềnh... Miễn sao cứ tin là luôn cùng nhau chung một chiến tuyến.

Nhưng cũng lạ lắm! Nếu có những mũi tên độc vô hình mỗi ngày được bắn ra, bay đi rất nhanh, xé toạc, phá hủy mọi thứ và rồi sẽ ra sao khi đích đến của những mũi tên kia là trái tim này? Biết làm sao đây!
...
Đã biết trăm năm là hữu hạn, sao cứ mãi hướng làn tên ấy lao về phía nhau, làm cho nhau không thể nào mà chèo, mà đẩy tiếp. Thật sự kiệt sức rồi đó!

Hãy dừng lại những mũi tên hướng về nhau đi.
Hãy biến những làn tên ấy thành vũ khí sắc bén, uy vũ chống chọi lại những con cá kình đang cưỡi những làn sóng dữ, gầm thét ngoài khơi xa kia đi người nhé.

Ta nơi này chỉ xin giữ lại, toàn những vun vén tin yêu, toàn những mầm ươm ngọt ngào mơ ước.
Hãy xóa hết những nhạt nhòa xa lạ cũ, mười mấy năm rồi đó, có được không?


Cho một ngày cố tìm nẻo về, để lòng đừng lạc nữa bến bình yên.

07/04/2014

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Về chưa em mùa Hạ


Có một ngày lòng chênh vênh
Tự hỏi vì sao êm ắng
Nắng!
Những cơn mưa dịu ngọt mi trốn đi đâu
Tự nhủ: Hạ sắp về ấp ủ những mùa ngâu
Ta lại được nhìn một Sài Gòn sáng chiều mưa nắng
Sẽ còn đâu đó chút niềm tin ngỡ chừng tắt hẳn
Giữa trưa ánh dương hăng hắt rọi trên đầu
Chợt mơ: Ùa về lắc rắc giọt ngâu
Đã bao lần tự khuyến khích mình: Cố lên đừng từ bỏ
Rồi từ đó sẽ có thêm nhiều nghị lực và niềm tin
Sức sống cựa mình
Vun vén cho những ước mơ xanh
Mở lòng đón nhận chân thành những yêu thương hờn giận
Trân trọng bản thân
Nhận thấy mình: Ừ thì, hạnh phúc
Đôi khi cũng có những lạc lầm
Ừ thì, tha thứ cho chính ta là một điều không phải dễ
Mắt vẫn ướt từ nhỏ nhặt, ngạo nghễ những ngôn lời
Tim vẫn hòa nhịp với điệp khúc cuộc đời
Tha thứ nhiều hơn và kể cả tha thứ cho mình ?
Ừ thì.... khắc ghi rồi đó, nhỏ à!

BLT 28/03






Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Soi bóng



Đã từng một ngày em nói chia tay

Là bình yên trong em không còn tồn tại

Là đóm lửa tình dẫu vẫn còn ngun ngút cháy

Ai kia nỡ dập vùi cho lửa tắt giữa đời nhau

Ai bảo rằng sẽ không đau

Dẫu em một người cứng cỏi

Dẫu anh “làm gì biết yêu” theo suy diễn của em những lần tự hỏi

Dẫu hai ngã đường đời một thuở giao nhau

Vẫn phải buốt lòng xẻ dọc

Anh à, người có trái tim chưa một lần dám khóc

Em hiểu mà chắc anh có niềm đau

À mà em dặn nè: Dẫu mai mốt có ra sao

Anh đừng có về ngang những cuộc tình vụn dại

Đừng tự lừa mình…vì cuộc đời sẽ phải nhiều lần ta đứng lại

Soi bóng lòng mình dưới dòng nước sạch trong

Ai rồi cũng phải đối diện với chính mình

Mạnh mẽ lên anh, chiếm lại tấm chân tình

Mỗi con đường mình đi là do mình chọn

Đừng chọn đại những ngã rẽ chỉ vì ái ngại 
Và biết chắc rằng sẽ chẳng có ngày mai

Đừng nghĩ mình sẽ dấu được ai

Khi tâm mình còn đó

Khi những bộn bề còn chồng chất ngõ

Hãy còn lại chính mình dẫu đời có đổi thay

Em biết rằng anh vẫn đi tìm ai

Để thắp lên mấy ngọn lữa lòng mình

Nhưng anh thông minh thế sao mà không hiểu được

Có những ngọn lửa lòng chỉ được cháy lại bởi vì yêu

Có những ngày anh cố tự hỏi vì sao

Cuộc đời ta: trống rỗng và thất bại

Em đã từng… nên em nghĩ ai rồi cũng thế

Những bẽ bàng của cuộc sống lật giở từng trang
...

Rời đi anh những giấc mộng chẳng thành

Hãy nắm bắt trong tay những gì ta có thể

Tạo hóa chẳng đọa đày lấy hết

Về đi anh kẻo tình lại rong rêu

Như trái tim anh chưa bao giờ hóa đá

Bên ngoài vốn lạnh lùng nhưng bên trong ấm lạ

Đẩy những niềm riêng vơi tuột triền miên

….


Để em lại mĩm cười hiểu rằng: ai đó đã bình yên.


P/S : Sợ rằng một ngày em sẽ quên tất cả...

BLT 17/03

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

Ngọn lùa mấy lượt ngày đông!


Sáng sớm tinh mơ, cô nàng líu ríu nói cười bên này với đàn sẻ lượn nghiêng sau sân nhà, thủ thỉ thù thì bên kia với đàn gà non háo hức đòi ăn và với cả những chú cá bảy màu mang trên mình bộ vây có ánh mi-nơ  đang tung tăng lượn vòng vèo dưới dòng nước trong veo mát rượi trong chiếc chậu sành cổ. Xung quanh các chú là các cô nàng hoa súng lung linh bên tím, bên vàng đưa hương, khoe sắc, đung đưa theo ngọn gió nhè nhẹ.


Một ngọn gió  từ làn sương mỏng tanh đang dần biến mất khi ông mặt trời hưng hững phía đằng đông bỗng lùa ngang, hắt thêm hơi lạnh  vào người cô nàng , nhưng cô cứ thế mà đón lấy chẳng hề thấy chút sợ sệt hay né tránh mặc dù vẫn còn đang húng hắng ho. À, mà đợt này cảm lâu hết thế ? Chắc có kẻ muốn lâu khỏi một chút để ai đó thấy mà xót lòng đấy, trẻ con thế không biết!
Một ngày mới bắt đầu, một cảm giác thả lòng với trời quang mây tạnh.

Quên rồi những ngày đông vừa qua tưởng chừng như lòng này lạnh lắm, hiu quạnh lắm… 
Tự nhủ thầm: qua hết chưa những đêm khuya rét dạ? cô nàng từng thở dài thườn thượt, rồi lay hoay với những ý nghĩ: không lẽ nào nhân gian này chẳng có được một tấm chân tình?...?...? 
Cô cứ mãi muốn nắm bắt cho kỳ được nhưng sao vẫn gom vào lòng một mớ bòng bong, cơ hồ là hờn tủi, buồn phiền, thất vọng, thắc mắc…trong lòng như chất chứa nhiều gai nhọn luôn châm chít vào vết thương, rát buốt đến tận tâm can!

À, mà nghĩ lại cũng tại nơi mình hết.Chắc là do mình nhạy cảm quá!

Rồi nay, cũng là ai đó khiến mùa về đang lùa những luồng lạnh thốc bỗng chốc như  biến thành những làn gió nhẹ ấm nồng, như hóa giải tâm tình thức ngủ của cô nàng mơ mộng hay âu lo.

Thế mới biết nhân gian vẫn hửu tình . À, mà cũng là sâu đậm lắm!
Và cô nàng ao ước: mãi mãi như thế này nhé, được không?

Hạnh phúc là khi ta yêu ai đó mà không cần nghĩ suy
Hạnh phúc là khi suy nghĩ và hành động cùng chung tiếng nói và được tự do thể hiện tình cảm của mình mà không cần ngần ngại.
Và quan trọng nhất là biết được rằng người ấy mãi mãi đợi ta dù rằng đôi khi ta mê mãi rong chơi đâu đó. Chỉ là cảm giác thôi cũng được mà :)


Sáng sớm nay xuống phố cảm thấy dòng đời sao mà kì lạ!
Bắt gặp ai cũng rạng ngời vui vẻ, mang khăn, choàng áo, tươi đẹp vô cùng và dường như mọi người đang mĩm cười với cô nàng, chúc phúc cho cô. 

Mong sao cô nàng vẫn luôn kiên định và buột chắc được niềm vui nho nhỏ của chính mình dù bên ngoài giờ này vẫn còn đó những ngọn lùa rét mướt của một sáng ngày đông.

À mà người cũng thế đi nhé, nhớ đừng đẩy cô về phía những hờn ghen.

BLT 1/1/2014