. } Bằng Lăng Tím: 2013

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Nhiều khi cứ như trẻ nhớ nhà


Loay hoay tìm bài cho công việc ngày mai, bỗng dưng bắt gặp một clip dễ thương...
Ừ, mến mến một chút ngu ngơ về Sài Gòn của một cô bé xa quê hương.

Còn ta? Ừ thì cũng nhớ quê nhà rồi nhỉ?

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Ngoan hiền nào ta nhé!

Này nhỏ , có bao giờ giữa một sáng mùa đông , bước qua dãy phố quen mỗi ngày em vẫn đi qua .Trời lạnh , em co đôi vai nhỏ trong chiếc áo len màu tím nhạt , bỗng dưng em cảm nhận vô cùng nỗi cô quạnh . Em ngước nhìn hàng cây cao , lá vẫn xanh rời rợi , lũ chim vẫn chiu chít quanh đời . Đôi tình nhân đi về phía em hai bàn tay đan nhau âu yếm , họ nhìn em , đôi mắt ngời ngời niềm vui . Hãy mỉm cười với họ đi nhỏ , hạnh phúc luôn có đôi chân xinh xinh biết nhảy những nhịp reo vui từ trái tim này sang nhịp tim khác , em sẽ thấy hạnh phúc bắt đầu từ những nụ cười – những nụ cười thân thiện .


Này nhỏ , có bao giờ em đưa một bàn tay - bàn tay nhỏ của em - cho một cụ bà đang tần ngần giữa hai làn xe qua lại , bàn tay gầy guộc xương xương nằm giữa bàn tay em dịu dàng ấm áp . Giữa những xô bồ tưởng chừng như hờ hững vô tình của dòng người trên phố … hạnh phúc bỗng nở hoa . Hạnh phúc luôn bắt đầu từ sự ân cần của bàn tay , bàn tay biết yêu thương , nhỏ ạ .


Này nhỏ , có bao giờ em trao một vòng tay , một vòng tay ấm nồng cho một nỗi đau , vòng tay như chở che , như thổn thức với nhịp rung từ nỗi buồn đau của một người bạn , một người quen và có thể là một người em chỉ vừa gặp gỡ . Vòng tay không hóa giải được nỗi buồn nhưng đủ để làm dịu đi một cơn gió lạnh , làm nỗi khổ đau im ngủ , làm đôi dòng nước mắt kịp khô . Hạnh phúc luôn bắt đầu từ một vòng tay dịu êm – vòng tay của sự cảm thông , chia sẻ .


Này nhỏ , có bao giờ em gởi một bờ vai – bờ vai mỏng manh - cho một sự cậy trông . Bờ vai bỗng trở thành chỗ dựa cho một đứa bé lạc loài . Đứa bé ngả vào vai em , mái tóc khét nắng hòa với mái tóc em óng ả . Bờ vai trở thành bến bờ cho một sự trở về , bờ vai trở thành chỗ dừng chân cho một niềm bất hạnh . Nhỏ ạ , hạnh phúc cũng bắt đầu từ một bờ vai – bờ vai gầy mà ấm nồng cho mỗi niềm trông đợi .


Này nhỏ . có bao giờ em gởi một cái nhìn – cái nhìn dịu dàng từ đôi mắt em thi thoảng long lanh đôi dòng nước mắt - cho cuộc sống quanh mình : cuộc sống hối hả của những nỗi nhớ , nỗi quên , cuộc sống nghiệt ngã của những bon chen , thù hận , cuộc sống chật chội của những hờ hững ,vô tình , cuộc sống ấm nồng của những yêu thương ,chờ đợi . Cái nhìn trở thành ngọn nến lung linh để cuộc sống muôn màu bỗng hiền lành , bỗng từ bi đến lạ .


Này nhỏ … em có đến bên đời … thật khẽ ???

Khi nỗi buồn vây quanh thì ta cứ thế cứ như đi tìm một điều gì đó để mà phủi sạch những lo lắng, sầu não trần đời.
Ta ngại gì không rủ lại những an nhiên tươi tắn, rồi chắc một ngày nào sẽ tìm về những niềm vui bé bỏng, rồi chắc một ngày nào sẽ nhặt bỏ hết những ưu tư.
Có lẽ định mệnh này ta không tránh khỏi.
Sao nhỏ ơi không buông bỏ mà cứ mãi theo lối mòn cho gầy guộc xanh xao.
Thôi! ngoan hiền nào ta nhé! Nhỏ ơi!


Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Ngày mai rồi tất cả sẽ yên an




Có những dòng đời vẫn trôi dù cho con sông nào kia ngưng chảy, có những tâm hồn vẫn ngọt nồng những ước mơ dù đời có trải hàng ngàn, hàng vạn những con đường cỏ gai phía trước… Và ta đã từng nói với em rằng, mọi con đường vẫn thế, có bao giờ có một con đường nào phẳng lặng, yên an mà đưa ta đi đến cuối cuộc đời với một rừng hoa đâu. Có chân lý của sự hạnh phúc ngọt ngào nào không phải đánh đổi bằng nỗi khổ đau kia chứ. Mỗi phút giây sống là một điều gì đó cho mỗi ai tâm niệm thật riêng về mình. Cho những khao khát cháy bỏng được nuôi lớn, bào mòn hay gọt giũa những vết nhơ thừa để giúp mình trở thành một điều tốt đẹp hơn. Có những nỗi đau như cơn mưa về qua phố vắng chiều để một mình ai cô đơn bên ô cửa thời gian. Có những điều tưởng chừng như mong manh nhất nhưng lại có thể hóa kiếp một giấc mơ ngọt ngào.



Ai cũng có một cuộc đời, có một tình yêu, một trái tim nồng cháy. Ai cũng có những phút khổ đau nếm từng, có phút lệ rơi trong tâm can đắng tột độ. Rồi có ai một lần đã vội vàng đánh rơi đi những giấc mộng, có ai chết mà tái sinh nhiều lần để thay đổi được mình thánh thiện hơn…
Mỗi khi chúng ta sống, là mỗi khi ta nên học cách tìm niềm vui nho nhỏ, và quên đi những thứ vụn vặt nho nhỏ kia thường ngày. Mỗi khi ta đi, ta nếm trải những điều mà cuộc sống như chiếc bánh mật trải ra đây, thì có lẽ ta nên tìm góc nào hơi đăng đắng một chút để còn hiểu thấu được nhiều điều hơn sau này. Có vị ngọt hẳn chẳng dễ, và giữ nó mãi mãi bên mình còn thật khó hơn… Thế gian vẫn bảo lòng người như cơn gió, tình người như nét trầm tư của một khoảng lặng tối vô ưu nào đó thôi. Ai cũng có lúc mềm lòng, ai cũng có lúc nào đó vì ích kỷ mà tạo dựng lên sóng gió. Rồi thì tất cả cũng theo một quy luật tự nhiên, rồi thì ngày mai khi cơn mưa nhớ nắng mang mùi hương của hy vọng, giọt nước mắt lưng chừng sẽ chẳng vướng bận em. Thôi… Quên đi em, quên những rẻ rúng với nhân gian bây giờ. Vì hẳn cái gì cũng có lý do cả, chẳng ai yêu một lần mà say men trọn kiếp. Cũng chẳng ai vấp ngã để ngu muội cả một cuộc đời. Em hay ta, hay ai kia, hay kẻ nào khả ố với dòng đời kia cũng thế. Sẽ chẳng bao giờ có chỗ dành cho một tâm hồn tàn độc nào cả. Rồi… Khi em rũ bỏ được tất cả những điều nhỏ nhen nhất, giống như một lần chiếc lá cô liêu giữa Thu chạy chốn gió tìm Xuân xanh khẽ về. Cành nón mắt biếc, mái tóc xanh phủ mùa hoa khói em sẽ mơn mởn những nét dịu dàng, khôi nguyên nhất. Thành công này có đổ sụp trước mắt, thì vinh quang sẽ dựng xây bằng những kinh nghiệm đã qua đắng lòng. Hào nhoáng thì chỉ là gì đó với điều mộng mị làm lưu mờ tâm trí đôi khi. Chỉ có giản đơn, cho và nhận ôn hòa. Yêu thương tin tưởng và thánh thiện dù có gặp bất cứ hoàn cảnh nào. Ta tin em sẽ qua được và trỗi dậy mình mạnh mẽ hơn…




Và... Hôm nay con phố chẳng mưa nhiều, nhưng lưng chừng là một vài vạt buông lơi đủ làm ướt áo. Ta đưa đôi tay hứng những vị ngọt của lòng trời, nhấm nháp những đê mê và ru ngoan từng vị buồn trong tâm khảm em. Vậy thì em hãy mở lòng mà đón lấy tất cả, hãy chao nghiêng hứng lấy, dù có nghiêng ngả, dù có xót xa nhất. Thì ngày mai tất cả cuộc sống này, cuộc đời này, sẽ vẫn yên an mà cười vui với lòng người mãi mãi… phải không?
Sưu Tầm

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Cạn


Nơi này. Cạn cô đơn. Cạn nồng nàn. Cạn những giấc mơ say

Mùa này trăng còn không?
Cho em xòe tay hứng


Nắng nhạt quá
Mưa dỗi hờn không đến
Trời âm u mây phủ màn sương
Em bó gối
Tư lự trên hiên nhà rỗng rát
Một điều gì len lén
Co thắt vào tim
Đọng trên nhành lá đong đưa
Điều lãng mạn cuối cùng
Người còn giữ không?
Cho em xin một ít



Nơi này
Cạn cô đơn
Cạn nồng nàn
Cạn những giấc mơ say
Mùa này trăng còn không?
Cho em xòe tay hứng
Hòa với nỗi đau
Tròn vạnh niềm nhớ
Em chia người một ít
Nhận cho em vui
Có được không?

Cạn lắm rồi
Sao dám khát khao?
Người còn yêu em không?
Về rót thêm cho đầy
Nếu không, sớm mai thức giấc
Em lạc bước
Tàn tro một nắm
Rệu rã... biệt tăm!

Cỏ Dại


Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Đông về một chút hanh hao

Lại lật giở lại những trang mùa xưa củ
Tự nhủ thầm:
Liệu lòng này đã khoác áo mới chưa ai!




Em bỏ ta đi mùa đông lạnh lắm
Con đường buổi chiều chết lặng hàng cây
Cành lá trần truồng như lòng ta đây
Không còn tình yêu, không che không đậy


Giọt nắng nhấp nhô vàng nâu xô đẩy
Những chiếc lá khô bay nhảy trốn tìm
Mặt đường tủi thân lạnh lẽo nằm im
Con én co ro nhìn ta tội nghiệp


Em bỏ ta đi quên duyên tiền kiếp
Để mùa đông buồn nối tiếp mùa đông
Buổi sáng buổi chiều cũng như là không
Những phút ngóng trông đã là vô nghĩa


Đêm lạnh đơn côi sâu lòng mộ địa
Có tiếng thở dài bên vỉa hè xưa
Một mình ta về không đón không đưa
Con đường còn chưa quen ta một bóng

Em bỏ ta đi ngàn năm biển sóng
Chẳng tội ta về sầu đọng rêu xanh.


Nghiền ngẫm những dòng " Em bỏ ta đi" trong vội vàng của ai đó, chợt thầm thì tự hỏi mùa đến chưa người?
Đông về ấp ủ những hanh hao, mùa chớm lạnh ủ ê ngoài song cửa sổ, bỏ mặc những ưu tư muộn phiền bay theo gió về trời trong giấc mộng xanh xao...

Ai ngồi bên song một mình lẽ bóng, bên những bộn bề, bên những âu lo, miên man trãi dài theo những vun vén đời thường.

Thương yêu trên đời không tự trôi đi! Chỉ là phôi pha theo hanh hao vàng vọt của vạn ngày, của tháng, của năm...rồi trở nên vô tình, xa lạ, rồi lại sợ có một ngày ta chẳng cần nhau.

Đông qua, những giọt của trời lẫn khuất trong những nghĩ suy chập chờn bỗng chợt hanh hao rét mướt rồi trút xuống đời trôi mãi như vô tận đến không thể dừng.

Bên hiên mái ủ ê tê buốt, như cảm giác độc hành của những bước chân nhỏ chông chênh nơi con dốc của mùa đông dài thăm thẳm.
Ta bước khe khẽ giữa phận người khi đời gởi trả về những cảm xúc chông chênh, dù ánh mắt đã se thắt lạnh căm vô lối…

Mùa đông về qua những ngỏ ngách, dễ đi rồi dễ lạc, để người ngồi lại một mình không biết đợi chờ ai?
Nỗi buồn ngập ngừng trôi theo dòng kí ức, thấp thoáng những bình yên nhưng những giấc chiêm bao mãi còn âm ấm một vòng tay.

Mùa đông lặng đến, đôi lúc bất giác giật mình giữa tiếng còi xe trong dòng người tấp nập... đêm trầm mặc hòa lẫn đôi chút hối hả ngược xuôi như những vô hình nhân ảnh xa xôi.


Rồi bỗng mùa tan vào đêm mưa nghiêng ngả lối, khi người lẫn vào nhau giữa những sắc
áo nhạt màu, nhòa nhạt... đôi lúc bất chợt thấy lòng bồn chồn hiu quạnh đến ngây ngô…

Mùa chạm ngỏ bơ vơ như đứa trẻ con với ánh mắt buồn tha thẩn giữa một chiều lạc gió, ai đó mím môi cười khi niềm đau không trọn vẹn, ai lặng yên để thấy lòng nhẹ bổng giữa bao nhiêu nhớ nhung nhẹ đến, như câu tạ từ đã lỗi hẹn cùng nhau…không muốn đau, sao vẫn cúi đầu im lặng?


Đông hanh hao như câu chuyện tình thơ mộng chợt hoen mi, cho kỷ niệm đổ nghiêng theo những giọt buồn rơi mãi bên ngoài…

Ta về tư lự nghe mùa sang chóng vánh.


Ngày bình yên, chỉ có những điều bỏ ngõ trong cơn mê buồn vẫn luôn là "xa lắm một tầm tay"…
Đông về một chút hanh hao người nhé!


Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Những giọt nắng bất ngờ

Không thích cái cảm giác này trở lại, vậy mà chỉ vài hôm lại như vậy...
Không lẽ không có cách giải quyết nào để vẹn cả đôi đường sao?
Có lúc điều mà xưa nay ta cho là đúng nhưng vẫn có khi cần phải suy xét lại mà...đúng không?



Có những điều hiển nhiên đến nỗi bạn không bao giờ bận tâm về nó. Có những điều tưởng chừng như rất nhỏ nhặt và bạn đã không làm từ rất lâu, vì nhiều lý do. Hãy bình tâm ngồi lại, bạn sẽ thấy những điều hiển nhiên ấy, những điều nhỏ nhặt ấy có rất nhiều điều để bạn suy gẫm lại bản thân mình:

- Chúng ta có ít nhưng xài nhiều, chúng ta mua nhiều nhưng sử dụng ít.

-Chúng ta có nhà rộng với mái ấm hẹp, có tiện nghi nhưng ít thời gian.

- Chúng ta có nhiều bằng cấp nhưng lại có ít tri thức.

- Chúng ta có nhiều kiến thức nhưng lại thiếu sự suy xét.

- Chúng ta làm ra những thứ lớn hơn nhưng chưa chắc chất lượng tốt hơn.

- Chúng ta làm giàu tài sản nhưng lại làm nghèo giá trị bản thân.

- Chúng ta nói quá nhiều, thương yêu quá ít và thường hay ghét người.

- Chúng ta kéo dài tuổi thọ, nhưng không sống đúng ý nghĩa đích thực của cuộc sống.

- Chúng ta chinh phục không gian vũ trụ, nhưng lại bỏ trống không gian tâm hồn.

- Chúng ta cố làm sạch không khí nhưng lại làm vẫn đục tâm hồn.

- Chúng ta xây nhà cao hơn nhưng lại hạ thấp tâm tính, xây đường rộng hơn nhưng lại thu hẹp tầm nhìn.

- Chúng ta uống quá nhiều, hút quá nhiều, xài tiền không tính toán, cười quá ít, lái xe quá nhanh, hay cáu giận, thức khuya để rồi uể oải dậy sớm, đọc quá ít và coi TV quá nhiều.

- Chúng ta được học cách phải tiến nhanh về phía trước mà chưa học cách chờ đợi.

- Chúng ta được dạy cách kiếm sống nhiều hơn là cách sống.



… Đây là thời đại của thức ăn nhanh và tiêu hoá chậm; tài sản rất sâu nhưng tình thương lại cạn. Đây là thời đại công nghệ có thể đem những điều này đến với bạn, thời đại mà bạn có thể đọc hoặc dễ dàng vứt bỏ nó đi.

… Hãy nhớ, dành nhiều thời gian hơn cho những người yêu thương bởi vì không chắc rằng họ sẽ ở bên bạn mãi mãi.
… Hãy nhớ, nói một lời dịu dàng đối với những người kính trọng bạn bởi vì con người nhỏ bé đó một ngày nào đó sẽ lớn, lớn hơn cả bạn.


… Hãy nhớ, ôm thật chặt người ngồi kế bên bởi vì đó chính là kho báu duy nhất của con tim và nó không tốn một xu.


… Hãy nhớ, một nụ hôn hay một cái ôm từ sâu thẳm con tim có thể sẽ chữa lành những vết thương lòng.

… Hãy dành thời gian để yêu thương, để nói chuyện và để chia sẻ những điều quý giá trong tâm hồn bạn.

… Bạn nên nhớ ý nghĩa của cuộc sống không được tính bằng độ dài thời gian, nó chỉ có nghĩa trong khoảnh khắc bạn từ bỏ nó…

Sưu Tầm

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Tiển Tướng Võ


Cứ mỗi lần đọc dòng tin nào viết về "Tướng Võ" tôi đều rơm rớm lệ.
Không hiểu vì sao mà tôi luôn có cảm giác thán phục và đau xót khi tiển biệt một người không quen nhưng tôi lại kính trọng như thể chưa từng kính trọng ai hơn thế.
Tôi là người không quan tâm nhiều về chính sự nhưng có lẽ cũng ảnh hưởng sự ngưỡng mộ bác Võ từ anh, qua anh mà tôi biết nhiều hơn về Tướng Võ.

Xin Kính cẩn nghiêng mình cùng những người con dân Việt, tưởng niệm người và nguyện cầu cho vị Tướng Võ văn võ vẹn toàn, hào khí ngút ngàn về với cỏi hằng thiên.

Trời đất như lu mờ
Ngày Tướng Võ ra đi
Dù đâu phải người thân
Dù chẳng tường tận mặt
Chỉ hiểu biết vài đôi
Về dòng đời tráng sử
Và chữ tâm người giữ
Tận mãi đến khuất đồi
Dạy con cháu nên noi
Gìn giữ bồi tổ quốc
Dù xuất xứ nơi nào
Cũng chung giòng máu Việt
Chứng lời con cầu nguyện
Người an nghỉ cỏi thiên
Dõi độ chốn huỳnh tuyền
Cho con dân đất Việt
Phồn thịnh và anh minh
Giữ lấy lề, nếp đức

Kính cẩn con nghiêng mình
Tiển người về cỏi phúc
Vị tướng hùng trung kiên
Thời đây từng có một

BLT 12/10

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Chỉ tại hao gầy

Sắp đến 20/10 nên muốn chia sẻ một chút về câu chuyện gia đình.
Chắc là mai mốt ta sẽ đổi sang viết truyện ngắn nhỉ?

Người phụ nữ ấy đã đọc rất nhiều điều chỉ bảo nhưng có vẻ như không có tác dụng gì.

Mệt mỏi, buồn bã , hụt hẫng nên chị chỉ muốn thu mình vào một góc khuất nào đó không có bóng người, chỉ có biển xanh, nắng vàng... và rồi núi rừng bát ngát.
Rồi chị đọc đi đọc lại một bài viết trên mạng, tìm kiếm và tự hỏi: không biết có tác dụng gì không?
À, mà sao chị có nhiều thắc mắc trong lòng thế!
Có lẽ chỉ tại tình yêu đã từng hao gầy mấy bận nên giờ này chỉ còn là những u ẩn xanh xao, những tủi buồn, luyến  tiếc...
Chị chỉ muốn ai đó thấu hiểu, cảm thông nhưng dường như điều đó là vô hạn.

"Bạn đã từng thấy những cặp vợ chồng luôn cùng nhau vui đùa, luôn say đắm nhìn vào mắt nhau thậm chí đã sau 15 năm chung sống. Họ đã làm thế nào để duy trì cuộc sống gia đình tốt đẹp như vậy?

1. Giao lưu
Các cặp vợ chồng hạnh phúc đã nhấn mạnh về tầm quan trọng của sự giao lưu cùng với người bạn đời của họ. Nhưng họ cũng vẫn phải thừa nhận rằng để giữ được mối quan hệ cởi mở giữa hai vợ chồng là điều rất khó.
M, 38 tuổi nhớ lại : "Khi chồng tôi làm việc liên tục hàng giờ liền mỗi tối đã làm chúng tôi cảm thấy như mất đi sự gắn bó và cư xử với nhau như những người xa lạ. Để tránh những điều đó, chúng tôi đã tìm cách tạo ra những hoạt động mới mẻ trong ngày, trong bữa ăn tối, hoặc đêm khuya".
Giao lưu không có nghĩa đơn thuần là việc nói chuyện giữa người vợ với người chồng - mà vấn đề ở chỗ hai người phải biết lắng nghe nhau.
2. Hãy vui đùa
Các cặp vợ chồng hạnh phúc cho rằng vui đùa là chìa khoá của đời sống vợ chồng đầy hoà thuận. Họ sử dụng tính hài hước bằng nhiều cách để được cười cùng nhau, để được sẻ chia những phút giây lo âu bối rối cùng nhau.
3. Trung thực
Bạn muốn biết sự thực ư? Các cặp vợ chồng hạnh phúc luôn nghĩ : "trung thực là nền tảng vững chắc trong cuộc hôn nhân của họ". S, 42 tuổi đã khá bộc trực khi bày tỏ ý kiến của mình : "Hãy nói ra sự thật bằng những lời nói dối vô tội". Đặc biệt, khi nói rằng những điều đó thì nên kèm thêm cái ôm siết chặt người bạn đời của mình.
4. Tin cậy lẫn nhau
Trong hôn nhân, bạn cần phải biết tin cậy. T (31 tuổi) nói : "Tôi đã quá bận rộn và không còn thời gian để lo lắng về những bí mật và những lời nói dối của chồng. Để cuộc sống được thanh thản, cả hai cần phải biết tin tưởng nhau. Với tôi, tôi biết nếu chồng tôi nói với tôi rằng anh ấy đi đâu, thì thật là anh ấy có việc phải đi. Nếu anh ấy về muộn, tôi biết thật sự anh ấy đã bận họp".
5. Sự thoả hiệp
Đôi khi bạn phải chịu hy sinh một chút để nhận được nhiều hạnh phúc. M, 21 tuổi nói : "Thoả hiệp giúp bạn cảm thấy như đang ở cùng một tổ hay một nhóm".
6. Tôn trọng lẫn nhau
Để làm được điều này, các cặp vợ chồng hạnh phúc phải tôn trọng bản thân mình trước. Điều này giúp bạn duy trì cá tính khi có những bất đồng xảy ra trong cuộc sống gia đình. A. 38 tuổi cho rằng : "Chúng tôi đã có vô số những quan điểm khác nhau về nhiều thứ. Chúng tôi đã học cách diễn đạt và tôn trọng nhau để ủng hộ cho những gì chúng tôi cho rằng đúng".
7. Tình yêu vô điều kiện
Đối với nhiều cặp vợ chồng hạnh phúc, từ "yêu" được nói to, rõ ràng và thường xuyên - là thể hiện sự kết giao bền chặt. Thậm chí vào những lúc rõ ràng là anh ấy đang làm bạn phát điên lên nhưng vẫn nên thể hiện và hãy cho anh ấy biết rằng bạn vẫn yêu anh ấy nhiều lắm.
8. Hãy biết tha thứ
Các cặp vợ chồng hạnh phúc không phải là những người luôn hằn học với nhau. S, 26 tuổi nói : "Việc tha thứ có nghĩa là biết bỏ qua những điều phiền muộn. Đối với những sai lầm của hai người, cần phải có sự tha thứ tuyệt đối. Bạn không thể ôm mãi sự giận dữ và giương nó ra trước mặt người bạn đời".

Chị vẫn khắc khoải đợi mong ai đó còn trân trọng níu giữ cuộc tình này, rồi tự nhủ thầm có lẽ trong đời người phụ nữ như chị chỉ có một và trót lỡ đã đeo mang.
Chị trở trăn tư lự: Chắc chỉ tại chữ tình héo hắt, hao gầy nên giờ này u ẩn mãi còn đây.

BLT 10/10 ( có sử dụng tư liệu bài viết của tác giả " lamsao")

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Vì em trót mang lời khấn nhỏ

Chưa bao giờ hắn cảm nhận được sự trống vắng, cô đơn và nhớ thương đến tê buốt tâm hồn như thế này. Hắn ngước nhìn lên nền trời đen thẫm. Đêm không trăng, cũng chẳng một ánh sao. Hắn buông tiếng thở dài...

Cũng lạ, tại sao hắn lại mang tâm trạng đó chứ? Tâm trạng đơn phương mà Puskin từng than thở "Tôi yêu em âm thầm không hy vọng".

Nói lạ, bởi hắn đã từng yêu qua không ít cô gái, và cũng không ít cô sẵn lòng chờ hắn dang rộng vòng tay cho đến lúc này. Nhưng hắn chỉ nhớ mái tóc dài mềm mại che phủ phần nào đó gương mặt thanh tú, đôi mi cong trên ánh mắt trong veo, đôi môi nhỏ với nụ cười hiền hậu. Tà áo dài trắng càng tô thêm cái đẹp thuần khiết khiến hắn ngẩn ngơ đến quên mất mọi thứ xung quanh.


Thôi không nhìn trời cao nữa, hắn tự cười mình. Ngậm điếu thuốc, hắn lang thang dọc bến sông buồn. Con sông uốn quanh thành phố giờ này trông đẹp thật. Ánh đèn từ thành phố hắt xuống, sóng lăn tăn, mặt sông như đang nhảy điệu bolero dễ thương, hoang dã. Giọng ai đang hát khúc ca buồn vọng ra từ một quán nước nào đó, khiến hắn rùng mình. Sao lại đúng tâm trạng hắn lúc này chứ.
"Một đêm bước chân về gác nhỏ Chợt nhớ đóa hoa Tường Vi...... .......
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ
Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quỳ
Vì em đã mang lời khấn nhỏ Bỏ tôi đứng bên đời kia".

*** Ngày mai, ngày mai thôi, cô gái ấy đã thật sự bước chân vào cánh cửa đời, trọn đời xin vâng lời Chúa. Ngày mai thôi, hình ảnh ấy với suối tóc với ánh mắt hiền sẽ chỉ còn là dĩ vãng theo trọn cuộc đời của hắn. Riêng hắn ôm trọn một mối tình câm mà cô gái kia không hề hay biết. Bởi hắn hiểu, giữa cô và hắn là hai thế giới quá xa xôi...

Nếu như ngày đó em không mang lời khấn nhỏ...
Lại viễn vông rồi phải không ta ơi!

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Cuối Mùa

Lại nữa rồi tình ai ơi sóng sánh
lại dập dềnh lại lúc ướm men cay


 Hì...có lẽ không có lối thoát nào nhỉ!

Cứ thế thôi Đông, Thu cứ giao mùa...
Lại ngậm ngùi nhìn lá úa ngoài hiên,
Sao yêu thương chuốc mãi những ưu phiền!
Lại thở dài ... lắc lẻo nẻo bình yên.



Biết đến khi nào đây ta ơi....hazzzzzz.....!


Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Hãy để chúng ta đưa nhau về…

Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ
hãy để chúng ta đưa nhau về…
trong thương nhớ…

Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa
có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả
có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ
có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở
và chúng ta chỉ giữ lại bình yên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen
rồi từ mai sẽ từ bỏ…
rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó…
rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ…
rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ…
làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?

Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay
vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt
chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích
cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút
để dù mai sau có đánh mất
vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!

Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa
trong tim vang tiếng chuông gió
mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở
mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ
như thiên đường…

Đừng trách gì và cũng đừng ủi an
hết con đường này sẽ đến con đường khác
biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước
biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức
biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc
khi khoé mắt rung lên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im
vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói
vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi
kể cả khi cần phải đánh đổi
một phần đời…

Hãy để chúng ta đưa nhau về
dù là tận xa xôi*…

* Hãy chọn con đường dài nhất để bước đi bên cạnh nhau khi chúng ta không thể biết yêu thương kia tan vỡ vào lúc nào!

(SG, 17/12/2008)

Nguyễn Phong Việt

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi


Dẫu có bao biến suy
Thì đôi ta cứ thế
Vẫn ngược hướng, yêu thương
Vẫn ngược đường tủi giận
Vẫn hờn ghen trách hận
Mấy độ như rời xa
Tình yêu như chưa qua
Ta sức cùng lực cạn!
Nhờ ánh trăng bầu bạn
Làm chứng với trời cao
Từ đôi ta xa nhau
Trăng mờ rồi héo úa
Ước không còn... lá lúa
Trăng vằng vặc treo đầu
Bao biến đổi bể dâu
Tình ta rồi mãi thế
Vẫn dịu dàng thầm lặng
Vẫn sáng đẹp rạng ngời
Vẫn chung thủy muôn đời
Chưa bao giờ dời đổi...
Chắc chỉ là câu hỏi
Ước mãi đến bạc đầu
Trăng ờ... trăng nơi đâu?

BLT rằm Trung Thu , Quí Tỵ



Mượn đêm trăng rằm tươi sáng, Bằng Lăng Tím xin kính chúc quí anh chị em và các bạn cùng gia đình có một đêm trung thu thật an hòa, rộn ràng tiếng ca , thật như ý và có một mối tình cùng những kỉ niệm khắc trí ghi tâm.
Nhớ mặc thêm áo ấm khi đi thưởng ngoạn trăng rằm kẻo bị cảm lạnh nhé!

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Tình Lỡ

Không liên quan đến tâm trạng chỉ là ta thích nghe nhạc buồn thôi mà!


Tình Lỡ

Nhạc sĩ: Thanh Bình

Thôi rồi còn chi đâu em ơi
Có còn lại chăng dư âm thôi
Trong cơn thương đau men đắng môi
Yêu rồi tình yêu sao chua cay
Men nào bằng men thương đau đây
Hỡi người bỏ ta trong mưa bay

Phương trời mình đi xa thêm xa
Nghe vàng mùa thu sau lưng ta
Em ơi, em ơi! Thu thiết tha
Ơi người vì ta qua phong ba
Có còn gì sâu trong tâm tư
Mắt lệ mờ hoen dư âm xưa

Một vầng trăng vỡ đã thôi không theo nhau
Cuộc tình đã lỡ với bao nhiêu thương đau
Hết rồi thôi đã không còn gì thật rồi
Chỉ còn hiu hắt cơn sầu không nguôi

Con đường mình đi sao chông gai
Bước vào đời nhau qua bao nay
Em ơi, em ơi! Sao đắng cay
Thôi đành vùi sâu tâm tư thôi
Hết rồi còn chi đâu em ơi
Hết rồi còn chi đâu em ơi ...

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Hạnh phúc lang thang nơi đâu

Bao nỗ lực cố gắng từ ta để rồi chỉ vì những nhỏ nhặt đời thường mà quăng sông đổ biển.
Những buồn vui cứ canh cánh, cứ thế vơi đầy, phải chăng hạnh phúc còn lang thang đâu đó cần có người góp nhặt?

Hình như lúc rất gần khi tợ chân mây.

Sao ta lại thế này không biết!





Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Giá như có một phép màu!

Giá như có một điều ước trên đời mà trở thành sự thật, chị sẽ mãi mãi muốn em quay về bên cạnh gia đình!


Đèn lồng cá chép, cái ngôi sao
Bọn trẻ lao xao đẹp cái nào?
Sáng rực góc trời ai nhóm bếp
Đâu phải! nến cao đèn nhuốm sao
Hoài cổ, thể mà dăm nghìn bận (ngày)
Hồn nhiên tuổi nhỏ, tâm xôn xao
Tự thế thu buồn lòng chát đắng
Ào ạt mưa tuôn dạ nôn nao


Mấy độ trung thu về! Tự dưng lại nhớ về ngày xưa, thuở khi hai chị em mình còn là hai nhóc tì có rất nhiều trò lạ kỳ...

Thời buổi cuộc sống khó khăn, ba mẹ vì cuộc sống mưu sinh mỗi người mỗi ngã và hai chị em mình lại phải về ở với Nội.
Nhà Nội ngày xưa có tiếng tăm, bề thế là thế, nhưng bấy giờ thì khá khó khăn.
Hàng ngày, em trai đi học mẫu giáo, người lớn vì lo buôn bán ngược xuôi mà quên đón em về, riêng chỉ có chị là nhớ và mong em về từng giờ, từng khắc. Chị nhớ có một hôm : quyết định lội bộ hơn 2 cây số để đón em về, đi mấy quãng đường dài và luôn tự nhủ chắc là không thể nhầm được vì mỗi lần đón em cô Tám đã chở đi qua con đường này đây , chị đã cố để ý những ngã rẽ, xưởng gỗ, cổng chùa...chắc mẩm ngày nào đó sẽ tự đi một mình đến đón em cho em về thật nhanh, và lần này là cơ hội tốt nhất.
Nhưng đến nơi cô giáo lại không cho chị đón em về vì chị còn quá nhỏ chỉ lớn hơn em 2 tuổi, học lớp 1 thôi thì làm sao dắt em qua đường an toàn và nhà thì cũng xa quá làm sao bọn con nít như hai chị em mình nhớ đường về nhà.

Đợi mãi đến trời tối cộng với chị lại hết lời năn nỉ nên cô giáo: nào là con thuộc đường vánh vách, nào là nhà ngoại con ở gần đây (Chợ Cư Trú) ... thế là cuối cùng cô giáo đành nhượng bộ. Chị không nhớ là về nhà có bị rầy la hay ăn đòn không nhưng chị nhớ là đó là lần chị được tự mình đón em duy nhất lúc tuổi còn nhỏ xíu và cũng là lần khó quên và là lần chị vui vui lắm vì nghĩ rằng mình đã làm điều gì đó thật quan trọng, thật lớn lao.
Thuở đó hai chị em thương nhau lắm, chị hết lòng lo lắng cho em, chị chăm cho em từng miếng ăn, chị thay ba mẹ lo cho em từng giấc ngủ để em bớt cảm thấy thiếu vắng tình mẩu tử.
Chị cũng vui vì em vui và cảm giác ấm áp hơn chị ngày trước, khi mà chị có nhiều lần thẫn thờ vì nhớ mẹ thương ba đến nỗi ôm cây cột ăng -ten sau nhà ngồi khóc và cứ ước rằng sẽ gặp được ông tiên như trong câu chuyện Tấm Cám.

Giờ tuy không còn nhớ rõ lắm khi chị và em mới vài ba tuổi, nhưng tình thương mà chị dành cho em vẫn ở mãi trong lòng chị.
Chị xem việc đùm bọc lo lắng cho em và việc quán xuyến chợ búa, cơm nước, tắm giặt, kèm học bài là bổn phận tự ý…
Khi em khóc, chị lại dỗ dành, ầu ơ giữa đêm cho tới lúc gà gáy sang canh, phàm là việc gì nặng nhọc chị lại dành làm hết.
Trong mắt chị, em luôn nhỏ bé mãi và chẳng có bao giờ lớn đâu nhỉ!

Vất vả, cực nhọc là thế, nhưng càng lớn, chị càng xinh, cả nhà đều khen thế chứ không phải chị nghĩ thế đâu nhỉ!
Không son phấn, không quần áo điệu đà, nhưng mỗi khi chị ra đường vẫn có không ít ánh mắt ngẩn ngơ nhìn theo. Chị có nụ cười tươi như hoa, da trắng, tóc dài, ăn nói lại dễ nghe, kèm theo các tài lẻ...
Nhiều người theo đuổi nhưng chị chẳng đồng ý kết thân với ai. Chị tự nhủ “Chờ cho em khôn lớn, lo được cho cha mẹ nhà cửa khang trang hơn rồi mới tính”.


Em lớn lên vẫn còm nhom nhưng vẫn nhờ nét đẹp từ nhỏ nên trong rất thư sinh. Chị Hai thấy em mặc gì cũng thấy đẹp. Chị đi học dành dụm được chút ít là mua quần áo cho em.
Ngày đi thi đại học, chị cũng dắt em theo cho em được biết Sài Gòn với người ta.
Chị thi xong hai chị em mua tấm bản đồ dò dẩm đi chơi khắp nơi nhất là các khu du lịch nổi tiếng ở Sài Gòn : Đầm Sen, Sở Thú... nhớ nhất là khi vào sở thú hai chị em cho Gấu, Khỉ ăn mía, đậu phộng... tốn hết năm ngàn, vậy mà khi mua kem ăn thì không dám bỏ ra hơn ba ngàn để mua.
Rồi còn thích thú với trò: hình cắt chân dung. Bấm bụng bỏ ra mỗi tấm năm ngàn để người ta cắt cho hai tấm hình chân dung. Hai tấm hình đó hai chị em mình giữ rất lâu nhỉ!
Có lúc vì thấy hai chị em khờ khạo bọn xấu hù dọa đòi trả tiền, dọa nếu không đưa đủ tiền hai cây kem đậu xanh tám ngàn thì hai chị em đừng hòng về được nhà. Dù rất sợ nhưng cuối cùng 'cái khó ló cái khôn" chị đã nghĩ ra một cách là kể hết chuyện với hai chú bảo vệ.
Cuối cùng hai chị em đạp xe bon bon về nhà cô Tám mà không hề sợ bị bọn xấu tấn công vì đã được hai chú bảo vệ kè kế bên đưa về tận nhà.

Lúc đi học, chị hay lấy hình em khoe với bạn bè vì chị xem việc có thằng em như em là niềm tự hào của chị với mọi người.
Quen hơi chị từ bé, em lúc nào cũng kè kè bên chị, chị chơi trò gì em chơi trò đó, kể cả những trò con trai không chơi như nhảy dây, đánh đũa... Còn phần chị thì lại cùng em chơi trò bida, đá banh, hái ổi...
Hai đứa rất ghiền xem phim ở rạp, nhất là phim "Chưởng". Chiều nào dọn dẹp, gánh nước xong đâu vào đấy, là em xin mẹ " cho hai thằng con đi xem phim".Nhưng tới nơi em chỉ ngồi dựa lưng vào ghế hay gối đầu vào đầu gối chị mà ngủ ngon lành. Chỉ khi nào phim đến lúc có đánh nhau thì chị mới gọi em dậy xem...

Sau này khi đi học chị chỉ sợ là "nó" mê ngủ rồi lúc hết phim thì bị người ta đóng cửa nhốt thì không biết làm sao? nên chị đành hù dọa : em xem phim đừng ngủ gục nhé! có ông già bắt cóc con nít đó.

Hai chị em lúc nào bên nhau cũng thỏ thẻ trò chuyện, lắm lúc chị chọc ghẹo em trai ủy mị hay khóc, tối vẫn còn đòi ngủ chung với chị, mỗi khi chị Hai đi học về thăm nhà dù em bấy giờ đã học lớp 11, 12.

Chị nhớ như in thở còn bé, em trai rất tình cảm. Nhà có nuôi gà vịt mỗi lần có khách đến thăm. Muốn đãi khách món "thịt gà" là cả nhà thấy hai chị em khóc lu loa không cho "mần thịt" chúng. Vì hai chị em tự tay chăm sóc "bọn nó" từ khi còn trong trứng nên làm sao nở để ai làm đau chúng chứ.
Rồi có một hôm con gà con ở nhà bị " trúng gió" chết.
Hai chị em làm đám và đem đi chôn. Hai đứa cố lấy tấm vải che lại phần thân chú gà nhỏ vì sợ khi đất rơi vào sẽ làm "chú" đau lắm...

Có ông lão tội nghiệp không ai nuôi, em trai nghe mẹ kể vậy liền xin tiền mẹ đi bộ cả 2 cây số lên đến chợ để tặng tiền cho ông lão...mà hai chị em nhìn ông thấy ông hiền như ông tiên vậy, lúc ấy chị nghĩ bụng: Phải chi ba mẹ có thể chở ông về ở nhà mình thì mỗi ngày mình được gặp ông rồi! mà hình như mẹ có hỏi ông nhưng ông không đồng ý. Thật ra ông không xin tiền của mọi người, ông chỉ bốc thuốc chữa bệnh và xem bói thôi. Ông nhận tiền của em trai vì ông nghe nó kể chuyện nó đi bộ để biếu tiền ông...mà hình như sau đó ông kêu xe ôm chở em về nhà bằng phần tiền của em thì phải? chị không nhớ rỏ lắm...nhưng như thế cũng vui nhỉ?


Rồi ngày kia, chị giao lại ba mẹ cho em chăm sóc.
Đêm làm lễ "xuất giá" chị nhớ chị đã nghĩ rất nhiều điều trong đầu để dặn dò nhưng chỉ rơm rớm khóc chứ không nói được nhiều lời , cảm xúc lúc ấy thật khó mà nói nên lời. Em hứa với chị là sẽ thay chị 'sáng hầu miếng nước cho ba, chiều tiêm trầu cho mẹ"...Lúc đó chị thấy em trưởng thành và nghị lực ghê lắm! chị thầm cảm ơn em rất nhiều và chị đã tin là em sẽ chăm sóc thật tốt cho ba mẹ.

Nhưng có ai ngờ???

Em đã hứa với chị thay chị chăm sóc cho cha mẹ quạt nồng ấp lạnh... sao em không giữ lời hứa? ...

Đã bao nhiêu năm rồi nhưng mỗi lần nhớ đến em là tim chị quặn thắt từng cơn, đau lắm!
Chị chỉ luôn mong ước: "phải chi trên đời này có phép lạ".

Chị nhớ ngày xưa em rất thích bài hát " Mặt trời bé con".
Mỗi độ trung thu về, chúng mình chơi trò treo tất cả lồng đèn xung quanh thành hình trái tim với mấy đứa em chung xóm, rồi mỗi đứa thay phiên nhau ngồi hát.
Mỗi lần hát, em chỉ hát bài " Ngày xưa có chú bé..." vì chỉ thuộc có mỗi bài này.
Giờ đây, chị đang ngồi nghe lại bài mà ngày xưa em thường hay hát để nhớ về em, và tưởng chừng như em đang về bên chị đây, em trai ạ!

Cầu mong em yên bình, an lạc nơi xa xôi ấy.


BLT 8/2012

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Thu Khúc Tương Tư



Ai cũng bảo mùa thu về buồn lắm
Lá úa vàng rụng hết chẳng còn đâu
Mùa Thu về  nhuộm xám khắp trời mây
Chẳng còn thấy chút nắng vàng ấm áp
Sương mờ giăng phía chân trời xa tắp
Mây u buồn xám tối cũng từ đây
Anh thấy mình  vui hết lại buồn ngay
Sao thu chớm trời không xanh ấm áp
Hàng cây buồn rủ lá trút cành khô
Như tình em lúc xa tận hư vô
Nào với tới nào níu ghì vào ngực
Nào giữ chặt, cứ như tơ sắp đứt
Khi hoang tàn như giông tố đi qua
Lúc dạt dào, lúc rời rạc trôi xa
Như con sóng gầm gừ vừa nhừ nát
Và có lẽ tình như mùa thu khác
Như cây già thay lá lúc thu vây
Lặng lẽ rơi lặng lẽ lại ươm đầy...
Rồi ngoan ngoãn một vòng tay ấm áp
Có phải tình như bao mùa thu khác
Hay vật vờ xao nhạt chỉ vì nhau?

BLT 10/08/2013

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Hãy Yêu chầm chậm


Phải chăng càng lớn người ta càng ít kiên nhẫn để theo đuổi một mối tình nên lúc còn trẻ chúng ta thường vội vàng sống, vội vàng yêu? Càng ngày, chúng ta càng làm mòn đi giá trị của tình yêu bởi những lời yêu hời hợt, bởi những cuộc hẹn hò chóng vánh, bởi những lời hứa mông lung và những cái kết chẳng còn dư vị. Chúng ta yêu như để cho có người yêu, để bằng bạn bằng bè, để đỡ cô đơn, đỡ buồn tủi, đỡ hiu hắt. Chúng ta bước từ tình yêu này đến tình yêu khác một cách nhẹ nhàng, không vướng bận, không ràng buộc nhưng dường như không mặn mà.

Càng chóng vánh, vết thương càng sâu. Càng nhạt nhòa, những mối tình đi qua càng không để lại một điều gì cả.

Hãy cứ yêu chầm chậm thôi…




Nếu tình yêu vừa mang đến cho ta một vết cứa sâu hoắm, hãy cứ từ từ để chữa lành những đau thương ấy, đừng tìm vội một người để lấp đầy chỗ trống, để xoa dịu nỗi đau nhanh chóng bằng cách nhận lời một tình yêu khác. Hãy cứ yêu chầm chậm thôi, dành thời gian suy nghĩ về mối tình đã đi qua, những sai lầm vấp phải, những nuối tiếc cho những ngọt ngào bỗng dưng tan vỡ.

Nếu tình yêu lặng yên trong những lời thầm kín, hãy cứ yêu chầm chậm thôi, để mỗi ngày đi qua nhìn nụ cười người ấy cũng trở thành hạnh phúc, nhìn những niềm vui của người ta cũng hóa của mình, những giọt nước mắt lăn cũng thành nỗi đau khó tả. Cứ chầm chậm thôi để biết tình cảm mình dành cho người ấy đến đâu, là thật lòng hay chỉ là cảm xúc thoáng qua.

Đôi lúc tình yêu không đến ồn ào và rực rỡ như một cơn mưa pháo hoa, mà chỉ là một bước chân thật khẽ qua thềm…

Nếu tình yêu còn chưa cập bến trái tim, hãy cứ bình thản và chờ đợi. Đừng thúc ép bản thân phải gắn bó với một nửa không phải của mình. Cứ đợi một tình yêu chầm chậm, để cảm nhận đủ trọn vẹn cuộc sống độc thân, của sống của riêng mình.

Yêu chầm chậm thôi, để cuối cùng ta sẽ gặp một tình yêu, một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy người ấy sẽ chuẩn bị cho ta một bữa cơm ngon cùng nụ cười tỏa nắng, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một công việc ổn định và tặng ta nhiều món quà đắt giá. Không phải vì tình yêu của người đó lớn hơn bất kỳ một thứ gì khác trên thế giới này.


Mà ta dừng lại bởi người đó là người mà khi ở cạnh ta thấy mình muốn nhỏ bé, là người làm ta thấy mình đủ và cố gắng để làm tất cả cho niềm vui của người ấy. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu vắng khi họ không ở bên. Là người làm ta rơi nước mắt mỗi lần quên bẵng đi một cuộc hẹn, một món quà dù chỉ là nho nhỏ.

Người đó là người không hoàn hảo, là người có nhiều khuyết điểm, là người mắc nhiều sai lầm và làm ta tổn thương. Là người mà ta sẽ luôn tha thứ cho những lỗi lầm họ mắc phải. Là người mà ta muốn nhìn thấy khi thức dậy, và mở cửa cho ta lúc chiều tà.

Đó là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không cần giấu diếm.

Ta không biết tình yêu ấy tồn tại đến bao lâu, có lẽ cũng chẳng là mãi mãi. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại.

Nhưng kệ đi, hãy yêu chầm chậm cho đến khi mắt mờ chân run, đến khi cả hai cùng móm mém, dựa vào nhau cũng thấy hạnh phúc ngập đầy…




(Sưu tầm)

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Hôn Ước nhân gian



Lời của Chúa: "Các con hãy nhận nhau làm vợ (chồng), và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với nhau, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng nhau mọi ngày suốt đời nhau."

Tối qua, đi dự lễ cưới của một người bạn.
...Tự nhiên lại nhớ đến lời của một nhân vật trong truyện của  đại văn  hào Hemingway: "... một người đàn ông không nên lấy vợ..." nhưng ngược lại đằng này ta lại muốn nói là : Đa phần, một người phụ nữ muốn vui tươi và xinh đẹp thì không nên ràng buột mình với hai chữ "Hôn Nhân" đúng không nhỉ?

Ta luôn thắc mắc những người phụ nữ và người đàn ông lập gia đình làm gì, rồi sau một thời gian chia bùi xẻ ngọt, cùng về dưới một mái nhà, biết đâu đấy hai người quấn quít không chút muốn xa rời lại sẽ trở thành ra "non lạ lẫm" vì gặp mặt mà dững dưng như không, thậm chí ghét cái cách ăn nói của nhau mà còn có dạo hận thù nhau trùng trùng chất ngất.

Ông bà ta nói : "Yêu là Hận", vậy họ có yêu nhau không mà hận thù lắm thế?

Trích lời của một người phụ nữ đang hận người đàn ông của mình và ước chi
" Ta chẳng phải gặp cái gã đáng ghét kia trong cuộc đời này" thổ lộ trên blog:

Ta lại muốn bỏ hết mỗi đêm khuya còm cỏi mong chờ gã về nhà mở cửa, đón chờ với nụ cười mừng rỡ " A, anh về rồi" và  lẽ ra sẽ có cái khăn ấm lau mặt, ly nước chanh hoặc chút thức ăn nóng hay một tách trà ấm giải rượu nhưng ta không làm được vì cái sự giận hờn đã khiến ta chỉ giương cặp mắt vừa ương vừa ướt nhìn gã. Tại sao ta " công dung ngôn hạnh vẹn toàn thế này mà gã cứ đi với đám bạn bù khú bất biết chẳng chịu về với ta, hay tình yêu với gã không còn tồn tại sau hôn nhân và chỉ là lời chót lưỡi đầu môi có thể xài tùy ý khi cần?
Gã này: Trọng bạn khinh sắc mất rồi.

Ta muốn bỏ hết nhưng trăn trở ưu tư mà vui chơi, tự do, tự tại...

Từ ngày lấy gã, ta đã dẹp tất cả nhưng thú vui mơ mộng tự tiêu khiển giải sầu như viết nhật kí, hát ca, đọc tiểu thuyết, chơi điện tử, xem phim thì chưa dứt hẳn nhưng ta cũng đã không còn ngồi lì xem từ đầu đến cuối một bộ phim dù người khác chê là dở hơi... Ta xem phim là đang đối thoại với cuộc sống đấy chứ! lời thoại của họ hay và ý vị lắm, ta mê lắm.
Thật ra ta không phải chủ động từ bỏ những thứ ta ghiền ơi là ghiền kia, nhưng vì ta cảm nhận được gã không thích nên thôi vậy.
Mẹ nói " phụ nữ muốn có cuộc sống hạnh phúc lớn thì phải biết hi sinh những cái nhỏ, nhưng dù đối với ta nó không nhỏ chút nào nhưng ta cũng phải bấm gan bấm ruột cắt rời mà rốt cuộc được gì nhỉ?
Từ ngày lấy gã ta không còn một đứa bạn để tán dóc, để khoe khoang, để chỉ gọi tới mà hỏi " Ê mày ơi, sao tao buồn quá, đi uống nước với tao coi"...
Từ ngày lấy gã ta cố gắng hơn, dẫu làm việc mệt nhọc thế nào ta cũng cảm thấy vui khi đi về đến nhà nghỉ ngơi, tắm táp một hơi rồi nhìn cái mặt nhăn nhó của gã, tiếu lâm làm sao ấy, thế là hết mệt.
Ta cũng chẳng hiểu, ta thế nào với cái gã khó ưa đó? Nhưng chỉ biết gã không đẹp trong mắt ta đâu, nhưng ta lại "cảm" gã. Ngày xưa có mấy anh chàng theo ta trồng cây si dài cả cây số là nam sinh thanh lịch "bông khôi" của trường khác, là vận đông viên bóng chuyền, hay là anh chàng là sinh viên trường điện ảnh, có gã chơi đàn rất tuyệt lại biết viết bài hát còn tặng ta một bài mà đến giờ ta còn nhớ chút giai điệu, có gã lại hát rất hay, có gã khá điển trai, cao ráo, có hàm răng " trắng nõn", cười một cái là mấy đứa con gái lớp ta  về nhà ngơ ngẩn, nhưng hắn lại thích ta vì ta cũng ít nói giống gã và không tìm mọi cách bắt chuyện với gã như những nhỏ bạn gái của ta.
Lúc đó tụi nó đều thinh thích ta nhưng không có cơ hội vì ta bận hát ca, chơi đá cầu, nhảy dây, đánh bi-da, bắn bi, chơi bán đồ hàng và đi xem phim "ké"... không có khái niệm yêu.
Mấy đứa bạn gái thân cận của ta nhận xét: " Mày đắc người theo vì là mày ốm yếu, nhỏ nhẹ, hiền lành, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người, học khá, hát hay, da trắng, tóc dài và có nụ cười làm héo tim mấy đứa nó với một cặp mắt nâu to " hơi ngầu" nhưng khá tình cảm. Tụi nó thích nhưng chỉ yêu thầm mà không dám ngỏ". Lên mặt thật!
Có lúc ta chỉ là có chút xao lòng hơi thích thích cái anh chàng "gã khờ ngọng nghịu" ,đẹp trai, cao to  nhưng hơi yếu đuối theo cái nhận xét của em trai ta, trong tác phẩm " Phượng Hồng". Hắn viết cho ta một lá thơ tỏ tình rất " dễ thương" với nét chữ rất đẹp.
Lại nói, có anh bác sĩ cao to ơi là cao làm việc ở bệnh viện "to nhất  Đông Dương thuở ấy" có nhà Thành Phố, rồi còn có gã  "Việt Kiều rất chuẩn Man" yêu thầm ta không dám nói, chỉ ngắm trộm mỗi hôm ta đi học mặc áo dài trắng thanh mảnh thướt tha...  rồi anh ta lại thổ lộ với chị hàng xóm, chị ấy lại kể cho ta nghe. Có gã là chàng sinh viên Hàng Hải lãng tử với đôi mắt đen láy năn nỉ  chở ta đi học về mỗi buổi học anh văn, có gã đẹp trai con " đại gia" miệt vườn hơi tài tử nhưng được cái yêu ta thiệt tình, không màng vất vả. Còn rất nhiều người yêu thương ta thật lòng nhưng lúc ấy ta không hề hiểu được vì cứ giả đò ngó lơ chỉ trừ mối tình đầu thơ ngây, nhiều kỉ niệm có một không hai trong đời này. Ơi tình yêu ơi, mi là gì thế? ta sẽ không rớt một giọt lệ nào vì ai đâu, ta nghĩ rằng chắc mình sẽ vượt qua được nỗi thống khổ nhân gian này vì ta là kẻ cứng đầu của Ba cơ mà!...Nhưng rồi cuối cùng ta lại chọn một trong những chọn lựa ấy. Ta chọn gã vì gã cũng si tình và hơi "lính" một tí.
Ta đã nghĩ mình sáng suốt đấy chứ! mẹ nói " Lấy chồng con nên chọn người con yêu ít thôi và hiểu họ nhiều thật nhiều để con sẽ còn giữ mãi nụ cười, đừng như mẹ và dì...". Nhưng mẹ ơi, rốt cuộc con lại thấy hình như là con làm ngược lại lời dạy của mẹ mất rồi. Nên giờ nụ cười con héo hắt thế này chỉ biết dấu mẹ những u sầu với những đêm thức trắng, tuổi chưa nhiều mà lốm đốm tóc chẳng còn xanh vì những trằn trọc nghĩ suy bâng khuâng giữa đêm trở giấc, những câu hỏi trong lòng mà biết đến khi nào mới có được lời giải đáp?
Nhưng có lẽ mẹ vẫn hiểu nên nhắc ta đừng than thân tiếc phận: Con gái có thì con ạ, ngày xưa con khác còn bây giờ con khác rồi!
Và có lẽ, con đã quá viễn vọng phải không mẹ? Quả là con đã sai khi nghĩ " Mình hãy cố gắng thật nhiều rồi mình sẽ hạnh phúc. Cố gắng vẹn toàn rồi sẽ được yêu thương trọn vẹn.
Nhưng sao giờ này ta nghe chua xót tột độ thế? Ta tiếc, ta tức, ta uất hận, ta muốn mình bỗng nhiên ngây ngô, khờ dại... Nhưng ta có làm được đâu? Ta bỗng dưng buông xuôi, bỏ mặc tất cả những gì ta cất công cực nhọc vun đắp bấy lâu. Ta ghét gã!
Xin lỗi vì trước giờ chưa bao giờ gọi anh như thế, giận quá là thế đấy!
....

Với bao nhiêu là lạc quan rồi bi lụy trên đây là một mẫu điển hình người phụ nữ nửa thời nay nửa thời xưa, không chịu cam phận đến cùng như thời bà và mẹ của chị.

Có cách nào để xóa giải những trăn trở những giận thì ít mà hờn dỗi thì nhiều của chị không?

Câu trả lời là có rất nhiều, các anh chàng nào rơi vào trường hợp tương tự có thể tương kế, tựu kế thử áp dụng xem sao:

1. Hãy lắng nghe họ nhiều hơn, hỏi xem làm thế nào thì họ sẽ vui.Có thể cái việc đặt câu hỏi thôi đã làm họ vui hơn 50% rồi. 50% còn lại là thành ý và sự quan tâm đến những sở thích nhỏ nhắn đáng yêu của họ

2. Đừng bắt họ bỏ những thú vui không tốn kém, đầy tính nhân văn thêm vào là được nhiều lợi  ích, họ sẽ vui vẻ mà chiều chuộng gia đình hơn, có thể cùng hòa vào những cuộc vui ấy với họ, rồi họ sẽ mơ mộng được trở thành những người ban phát tình thương mà chỉ cần mấy anh đáp lại bằng những thành ý nhận lấy điều này là họ vui vẻ không từ nan bất cứ điều gì, kể cả " chết".
Hãy để họ yêu thương mà chấp nhận đừng áp đặt.

3. Có trách nhiệm với  gia đình bằng cách luôn nghĩ về họ và những đứa trẻ, đôi khi tự nhiên hỏi thăm họ một câu, khen họ một câu không quá lố, giúp họ sữa chữa, tu bổ các vật dụng trong nhà, và xe cộ...

4. Yêu thương họ thật lòng và yêu thương mẹ của hai người cũng thật lòng, họ vì đó mà sẽ cảm phục, và nhớ có giận mấy cũng đừng nặng lời vì phụ nữ dễ bị tổn thương nặng nề và sâu sắt nhất trong trường hợp này. Họ có thể mặc kệ những lời phỉ báng, rêu rao của bất kì ai nhưng họ sẽ không chịu được người mà họ yêu thương nhất lại  thể hiện không yêu thương họ qua những lời nói đó.

5. Người trong gia đình ra mọi quyết định cuối cùng sau khi bàn bạc và không hề thay đổi là người đàn ông trụ cột trong gia đình. Hãy là cái phao khi họ yêu đuối, bệnh tật. Hãy là chàng quân tử của họ.

6. Đàn ông của họ phải ga lăng một tí, xách đồ nặng dùm họ, hỏi một câu quan tâm khi thấy họ im lặng vì phụ nữ mà im lặng lâu ngày giống như trái bom nổ chậm đấy!

7. Bà của họ là người vĩ đại và mẹ của họ cũng vậy, chỉ cần nhớ là được rồi không cần làm gì khác

8. Khác hơn nữa là cách để họ hết giận hờn là nhờ vào cầu nối là những đứa trẻ...

Nói tóm lại là có yêu thương họ thật lòng, hiểu được những hy sinh khi họ làm mẹ thì các anh sẽ làm được tất cả những điều này khá dễ dàng. Đơn giản quá nhỉ?

Sau khi áp dụng được những khổ nhục kế này thành công rồi thì các anh có thể tha hồ mà tự do tự tại, và nhớ thực hiện câu chủ chốt của những lời khuyên là các từ khóa của từ đầu các câu ghép lại  "..." ? phải đúng sự thật 100% chính hiệu con nai vàng mới được nhé (:  

Hazzz... Phụ nữ vốn là dễ dỗ ngọt nhỉ!

Và tóm lại vừa có thể tự do tự tại và vừa giúp người phụ nữ hiểu rằng hôn nhân không đáng ghét như họ nghĩ thì các anh hãy yêu thương họ thật lòng và dành chút thời gian để thấu hiểu họ người mà ta đã cùng tu chung ngàn kiếp. Nếu không còn tình cảm với họ thì hãy để họ "vươn cao bay xa" đừng níu giữ họ làm gì bằng cái địa ngục trần gian cho cả hai người.

Nào các anh, đừng để những cành Hồng tàn úa theo tháng năm sờn sượt, mà hãy để họ thắp những niềm tin và nụ cười giữa chốn nhân gian vẫn còn nhiều lắm những khi hửu tình hửu ý này nhé!


BLT 20/05/2013

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Cho em và mùa hạ


Hình như bên kia là mùa thu
Ngàn lá rụng mang theo lời tiễn biệt
Nơi ký ức hóa vầng trăng đẫm ướt
Con dế buồn rủ cỏ hát tình ca

Bên kia là năm tháng đi qua
Còn gặp lại cũng vô tình ánh mắt
Bóng hồng ấy cuối chân trời tít tắp
Dấu muộn phiền từng cánh mỏng manh rơi…

Bên kia là còn lại mình tôi
Mùa hạ và em xa vời ảo ảnh
Hoa cúc cháy trong nỗi niềm đa cảm
Thuở yêu em trong trắng vô ngần

Bên kia là còn lại dòng sông
Cánh buồm anh nửa đời đi không hết
Em xa quá, mùa thu thì chẳng biết
Có một người úp mặt khóc hòang hôn

Lẽ nào em không nhớ ?Lẽ nào quên
Giọt nước mắt đã tan thành hòai niệm
Thành muối mặn, thành muôn trùng sóng biển
Để vơi đầy năm tháng cũng vì nhau

Bên kia là còn lại nỗi đau
Khao khát ấy của một thời hoa phượng
Lẽ nào em, lẽ nào tôi hoang tưởng ?
Lá vàng thu tiếc nuối giữa tay người

Bên kia là day dứt khôn nguôi
Đồng vọng mãi lời chia ly thầm lặng
Phải mùa hạ dâng hết mình cho nắng
Nên mùa thu chớm lạm đã se lòng ?

Thì đừng buồn bốn phía mưa giăng
Bong bóng vỡ theo về nguồn cội
Ngắt cánh phù dung ngồi đếm tuổi
Thấy trong hư vô khuôn mặt của mình

Thì ta quay về tìm lại dòng sông
Tìm lại xác thân phiêu bồng một thuở
Để thấp thóang em hiện về đâu đó
Mùa hạ ấy xa như có thật trong đời…

Bùi Dạ Thảo


Dạo này tâm ý bay đâu mất nên đành rinh mấy bài sưu tầm về đăng lên để bớt trống trãi những ngày hè rả rít tiếng ve, hòa chút lòng vào những cơn mưa quay quắt nhớ ngày xưa mùa hạ.

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

Ướt Mi




"Phải có một nỗi tuyệt vọng nào đó khởi đầu để tôi không ngừng dan díu với những giọt nước mắt của đời làm của cải riêng tư. Eva ăn trái cấm và sự sống thành hình. Tôi e cũng đã từng nuốt những giọt nước mắt để biết tận tình nói về những giọt nước mắt kia"
(Trịnh Công Sơn, Sđd, Nhà Xuất Bản Trẻ, 2003, tr.16)

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Hạ còn có chút thơ ngây?




Lắng nghe tiếng hát hạ về đây
Rợp cả trời tây tán phượng hồng
Hạ về ướp mật hoa thêm mộng
Mây trắng ngừng trôi nắng đến đây

Gởi nồng ánh mắt dõi tìm mây
Ngóng xa phương ấy chút hao gầy
Lòng đầy mơ mộng, đời tươi đẹp
Thuở ấy thơ ngây, có còn đây?

Giá những ngày thơ vẫn ở đây
Thơ ngây buôn chuyện tuổi học tày
Vươn đôi tay mộng, mơ choàng lấy
Những ngày xưa củ, tuổi thơ ngây

BLT 06/06/2013

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Tháng Năm





Tháng Năm về vươn đọng những nhành cây
Hạt mưa thơ ngây giữa trưa Sài Gòn đầy nắng gắt
Cành phượng đỏ rung rinh chờ vươn thêm những giọt trời lắt rắt
Ướp chút ánh hồng cho cánh Phượng long lanh
Hạ nay về mang theo những mong manh
Của những chia ly Ve sầu rỉ rả giữa trưa hè nồng ấm
Mẹ sinh ra ta tháng Năm hồng thắm
Cha vui mừng con gái thế mà thương                                                                                                
Người người bảo ta đời thường chật vận
Thêm chút buồn xa vắng tuổi trung trinh

Này bạn nhỏ nhắn dùm ta một câu bỏ ngõ
Tháng Năm rồi ta đã lớn thêm chưa ?
Nhớ đừng thưa nếu ai đó bảo: Nói thừa!
Tuổi quá nửa sao bảo còn thêm lớn
Sáu mươi đời người nay ta qua nửa trớn
Tuổi lừng chừng sao ta vẫn mộng mơ
Thiếu nữ mặc váy hoa tung tăng buổi chiều tà
Mái tóc dài buông thả nũng nịu
Được Mẹ chải cài chiếc nơ tím mộng mơ
Ngày vui nhất thuở còn thơ 
Những món quà be bé, trò đố chữ
Ta vẫn còn cất giữ mãi trong tâm
Bỗng giật mình những triệu hạt lặng câm
Mưa mùa này cớ sao gợi lại chút buâng khuâng
 Bỗng hiện tắt những lời từ tạ
Đã đôi lần ta mang về mùa hạ
Những muộn phiền vô cớ phía người ta

BLT 22/05/2013

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Nếu mai đời là một đóa hư không

Vén lại muôn trùng một đời cơn bão tố, em ngồi đó. Tìm một vầng trăng vô lượng trốn trong tâm. Em hỏi tâm sao cứ vất vưởng vô thường. Cuộc sống vốn dĩ là bất toàn, vậy em đi tìm gì trong ngày tháng.
Em hỏi Người “Đời sống là gi?” và có thể nắm chặt trong lòng bàn tay được hay không?
Người trả lời: Bàn tay em mềm và tâm em nhỏ quá. Chỉ đủ để ôm chất phù du lãng mạn. Nếu em đếm được bước chân vô thường trên dốc đồi của trò đời, em sẽ thấy vô cùng trong hiện tại. Tiếng nói bình yên đang ở đây.

Đời vẫn trôi trong tịch mặc, em không thể nhìn thấy những gì sắp xảy ra trước mặt bằng đôi mắt bình thường. Mà hãy nhìn bằng ánh sáng của từ tâm một cách thiền quáng và hiền ngoan hơn. Trong từng mỗi một phút giây bản ngã của sự sống, ai cảm nhận được thanh tịnh đến từ nhiễm uế, rời bỏ những bon chen ảo vọng, mỉm cười dung dị với những hờn ghen, đố kỵ...Người đó là đang sống.
Em tiếp tục hỏi Người. Sao vô thường là những gì không nắm bắt được.
Người chỉ tay về hướng sương rơi, một chiếc lá vàng trên cây vừa rụng xuống, người nhìn một thoáng mây bay, một cơn sóng gợn nhẹ trên mặt hồ rồi tan biến. Vô thường là vậy đó. Như trò huyễn thuật, như bóng lồng sương, như ánh chớp ban chiều. Có đó rồi mất đó. Cuộc sống không chỉ bung ra, rồi dừng chân hiện hình tồn tại vĩnh cữu. Trong lòng tay huyễn mộng, ngút ngàn “sắc tức là không, không tức là sắc”.
Em nghe chừng hơi thở như ngưng bặt, nghe một nỗi hao mòn trong thoáng chốc. Thế giới đang quay cuồng với bao biến động, đầy rẫy những thị phi, cám dỗ, toan tính ái ngã và tiếng vọng tâm thúc dục giữa thế giới thực và hư. Vậy trong ảo giác tìm đâu ra thực nữa.
Đã bao năm rong ruỗi trên đường đời đi khất thực tìm hạnh phúc, uy tín, danh lợi, trên đôi vai oằn gánh nặng cuộc đời, chốn trần gian là bão tố. Cũng bởi sắc, bởi hương, bởi thanh, bởi giai tầng vị xúc pháp, cuối cùng có được những gì trên đường về bình yên, điều gì còn lại khi buông xuôi đôi tay, mắt khép vào miên viễn, một khi nếu mai đời là một đóa hư vô?
Lại một ngày nữa em trở về thanh tịnh, và đã nhận ra cái còn lại sau tất cả mà em có thể nắm bắt được, thì phải chăng đó là tấm lòng. Vì con người cần tấm lòng nhân bản bao dung, chia sẻ.
Hãy ngồi lại và lắng nghe lòng mình đi em. Cuộc đời là dòng sông tuôn chảy bất tận, có bao lớp phù sa dù nhơ dù sạch, dù tận cùng của đỉnh sóng hay rả rời, buông mình theo cơn sóng, rơi hoà tan vào trong biển cả. Dù mưa gió cuộc đời có là cuồng phong bão tố, dậy sóng nhân gian, nhưng em sẽ trở về lắng nghe tâm mình hát bản giao hưởng của cõi luân hồi.
Lặng nghe sông đời hát, em sẽ chạm sâu vào âm ngân đó, vào tận cùng của đáy tâm, em đã cảm thấu được hết những chất đề hồ từ bi lực.


Cám ơn vô thường, làm ta thức tỉnh
Cám ơn cơn đau, cảm niệm được phận người
Cám ơn bốn đại, có hình hài huyễn mộng
Cám ơn Người, em đã tỏ đường đi.

Sưu Tầm

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

Đừng Giận Nữa Nhé Mây




Mưa về ngang ngõ ghé vào đây
Gột rửa dùm Mây mấy thước sầu
Mượn những giọt trong và mát lạnh
Gội hết ưu phiền bay khỏi Mây

Nắng về chói chang Mây muốn say
Mưa tuôn bong bóng phủ đường đầy
Lạ thay hạ đến mưa ngày nắng
Mưa về khuyên bỏ những tối say

Nhẹ nhàng như gió thoảng như mây
Nắng mưa hờn giận đảo quầng đầy
Tan cơn mưa ròng rồi ngày nắng
Mây này! đừng giận nữa nhé mây

BLT 07/05/2013

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Sao Hạ còn buồn




Giận người nên Hạ ủ ê
Lòng sầu héo hắt tái tê gượng cười
Tháng tư nắng gắt cháy đường
Sau đem gieo hạt lẽ thường đơm bông?

Hạt vui tháng mấy nảy mầm
Trời khô hanh lại vắng tầm giọt bay
Lẽ nào quên hết lời thề
Lẽ nào lại để ủ ê dào dào

Giận người giận cả chính mình
Thôi đừng thổ lộ vẹn tình thì hơn
Hạ hay lúc dỗi lúc hờn
Trách người vụn vặt chẳng tường ưu tư

Lúc vờ giận lúc làm nư
Cho lòng xoa dịu chút hờn bấy lâu
Phải đâu khi dễ “Can Thường”
Hạ hay người đó đã thường cách xa

Hỏi xem ai ấy có đau 
Hỏi lòng Người có thầm mong thôi hờn
Nửa đêm chập chập  chờn chờn
Bấy lâu có lẽ đã sờn nghĩa ân ?

Hạ, người… hai ngã xa xăm
Kẻ cười, Hạ giả ngậm câm… nỗi niềm

BLT 04/2013