. } Bằng Lăng Tím: tháng 10 2013

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Cạn


Nơi này. Cạn cô đơn. Cạn nồng nàn. Cạn những giấc mơ say

Mùa này trăng còn không?
Cho em xòe tay hứng


Nắng nhạt quá
Mưa dỗi hờn không đến
Trời âm u mây phủ màn sương
Em bó gối
Tư lự trên hiên nhà rỗng rát
Một điều gì len lén
Co thắt vào tim
Đọng trên nhành lá đong đưa
Điều lãng mạn cuối cùng
Người còn giữ không?
Cho em xin một ít



Nơi này
Cạn cô đơn
Cạn nồng nàn
Cạn những giấc mơ say
Mùa này trăng còn không?
Cho em xòe tay hứng
Hòa với nỗi đau
Tròn vạnh niềm nhớ
Em chia người một ít
Nhận cho em vui
Có được không?

Cạn lắm rồi
Sao dám khát khao?
Người còn yêu em không?
Về rót thêm cho đầy
Nếu không, sớm mai thức giấc
Em lạc bước
Tàn tro một nắm
Rệu rã... biệt tăm!

Cỏ Dại


Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Đông về một chút hanh hao

Lại lật giở lại những trang mùa xưa củ
Tự nhủ thầm:
Liệu lòng này đã khoác áo mới chưa ai!




Em bỏ ta đi mùa đông lạnh lắm
Con đường buổi chiều chết lặng hàng cây
Cành lá trần truồng như lòng ta đây
Không còn tình yêu, không che không đậy


Giọt nắng nhấp nhô vàng nâu xô đẩy
Những chiếc lá khô bay nhảy trốn tìm
Mặt đường tủi thân lạnh lẽo nằm im
Con én co ro nhìn ta tội nghiệp


Em bỏ ta đi quên duyên tiền kiếp
Để mùa đông buồn nối tiếp mùa đông
Buổi sáng buổi chiều cũng như là không
Những phút ngóng trông đã là vô nghĩa


Đêm lạnh đơn côi sâu lòng mộ địa
Có tiếng thở dài bên vỉa hè xưa
Một mình ta về không đón không đưa
Con đường còn chưa quen ta một bóng

Em bỏ ta đi ngàn năm biển sóng
Chẳng tội ta về sầu đọng rêu xanh.


Nghiền ngẫm những dòng " Em bỏ ta đi" trong vội vàng của ai đó, chợt thầm thì tự hỏi mùa đến chưa người?
Đông về ấp ủ những hanh hao, mùa chớm lạnh ủ ê ngoài song cửa sổ, bỏ mặc những ưu tư muộn phiền bay theo gió về trời trong giấc mộng xanh xao...

Ai ngồi bên song một mình lẽ bóng, bên những bộn bề, bên những âu lo, miên man trãi dài theo những vun vén đời thường.

Thương yêu trên đời không tự trôi đi! Chỉ là phôi pha theo hanh hao vàng vọt của vạn ngày, của tháng, của năm...rồi trở nên vô tình, xa lạ, rồi lại sợ có một ngày ta chẳng cần nhau.

Đông qua, những giọt của trời lẫn khuất trong những nghĩ suy chập chờn bỗng chợt hanh hao rét mướt rồi trút xuống đời trôi mãi như vô tận đến không thể dừng.

Bên hiên mái ủ ê tê buốt, như cảm giác độc hành của những bước chân nhỏ chông chênh nơi con dốc của mùa đông dài thăm thẳm.
Ta bước khe khẽ giữa phận người khi đời gởi trả về những cảm xúc chông chênh, dù ánh mắt đã se thắt lạnh căm vô lối…

Mùa đông về qua những ngỏ ngách, dễ đi rồi dễ lạc, để người ngồi lại một mình không biết đợi chờ ai?
Nỗi buồn ngập ngừng trôi theo dòng kí ức, thấp thoáng những bình yên nhưng những giấc chiêm bao mãi còn âm ấm một vòng tay.

Mùa đông lặng đến, đôi lúc bất giác giật mình giữa tiếng còi xe trong dòng người tấp nập... đêm trầm mặc hòa lẫn đôi chút hối hả ngược xuôi như những vô hình nhân ảnh xa xôi.


Rồi bỗng mùa tan vào đêm mưa nghiêng ngả lối, khi người lẫn vào nhau giữa những sắc
áo nhạt màu, nhòa nhạt... đôi lúc bất chợt thấy lòng bồn chồn hiu quạnh đến ngây ngô…

Mùa chạm ngỏ bơ vơ như đứa trẻ con với ánh mắt buồn tha thẩn giữa một chiều lạc gió, ai đó mím môi cười khi niềm đau không trọn vẹn, ai lặng yên để thấy lòng nhẹ bổng giữa bao nhiêu nhớ nhung nhẹ đến, như câu tạ từ đã lỗi hẹn cùng nhau…không muốn đau, sao vẫn cúi đầu im lặng?


Đông hanh hao như câu chuyện tình thơ mộng chợt hoen mi, cho kỷ niệm đổ nghiêng theo những giọt buồn rơi mãi bên ngoài…

Ta về tư lự nghe mùa sang chóng vánh.


Ngày bình yên, chỉ có những điều bỏ ngõ trong cơn mê buồn vẫn luôn là "xa lắm một tầm tay"…
Đông về một chút hanh hao người nhé!


Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Những giọt nắng bất ngờ

Không thích cái cảm giác này trở lại, vậy mà chỉ vài hôm lại như vậy...
Không lẽ không có cách giải quyết nào để vẹn cả đôi đường sao?
Có lúc điều mà xưa nay ta cho là đúng nhưng vẫn có khi cần phải suy xét lại mà...đúng không?



Có những điều hiển nhiên đến nỗi bạn không bao giờ bận tâm về nó. Có những điều tưởng chừng như rất nhỏ nhặt và bạn đã không làm từ rất lâu, vì nhiều lý do. Hãy bình tâm ngồi lại, bạn sẽ thấy những điều hiển nhiên ấy, những điều nhỏ nhặt ấy có rất nhiều điều để bạn suy gẫm lại bản thân mình:

- Chúng ta có ít nhưng xài nhiều, chúng ta mua nhiều nhưng sử dụng ít.

-Chúng ta có nhà rộng với mái ấm hẹp, có tiện nghi nhưng ít thời gian.

- Chúng ta có nhiều bằng cấp nhưng lại có ít tri thức.

- Chúng ta có nhiều kiến thức nhưng lại thiếu sự suy xét.

- Chúng ta làm ra những thứ lớn hơn nhưng chưa chắc chất lượng tốt hơn.

- Chúng ta làm giàu tài sản nhưng lại làm nghèo giá trị bản thân.

- Chúng ta nói quá nhiều, thương yêu quá ít và thường hay ghét người.

- Chúng ta kéo dài tuổi thọ, nhưng không sống đúng ý nghĩa đích thực của cuộc sống.

- Chúng ta chinh phục không gian vũ trụ, nhưng lại bỏ trống không gian tâm hồn.

- Chúng ta cố làm sạch không khí nhưng lại làm vẫn đục tâm hồn.

- Chúng ta xây nhà cao hơn nhưng lại hạ thấp tâm tính, xây đường rộng hơn nhưng lại thu hẹp tầm nhìn.

- Chúng ta uống quá nhiều, hút quá nhiều, xài tiền không tính toán, cười quá ít, lái xe quá nhanh, hay cáu giận, thức khuya để rồi uể oải dậy sớm, đọc quá ít và coi TV quá nhiều.

- Chúng ta được học cách phải tiến nhanh về phía trước mà chưa học cách chờ đợi.

- Chúng ta được dạy cách kiếm sống nhiều hơn là cách sống.



… Đây là thời đại của thức ăn nhanh và tiêu hoá chậm; tài sản rất sâu nhưng tình thương lại cạn. Đây là thời đại công nghệ có thể đem những điều này đến với bạn, thời đại mà bạn có thể đọc hoặc dễ dàng vứt bỏ nó đi.

… Hãy nhớ, dành nhiều thời gian hơn cho những người yêu thương bởi vì không chắc rằng họ sẽ ở bên bạn mãi mãi.
… Hãy nhớ, nói một lời dịu dàng đối với những người kính trọng bạn bởi vì con người nhỏ bé đó một ngày nào đó sẽ lớn, lớn hơn cả bạn.


… Hãy nhớ, ôm thật chặt người ngồi kế bên bởi vì đó chính là kho báu duy nhất của con tim và nó không tốn một xu.


… Hãy nhớ, một nụ hôn hay một cái ôm từ sâu thẳm con tim có thể sẽ chữa lành những vết thương lòng.

… Hãy dành thời gian để yêu thương, để nói chuyện và để chia sẻ những điều quý giá trong tâm hồn bạn.

… Bạn nên nhớ ý nghĩa của cuộc sống không được tính bằng độ dài thời gian, nó chỉ có nghĩa trong khoảnh khắc bạn từ bỏ nó…

Sưu Tầm

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Tiển Tướng Võ


Cứ mỗi lần đọc dòng tin nào viết về "Tướng Võ" tôi đều rơm rớm lệ.
Không hiểu vì sao mà tôi luôn có cảm giác thán phục và đau xót khi tiển biệt một người không quen nhưng tôi lại kính trọng như thể chưa từng kính trọng ai hơn thế.
Tôi là người không quan tâm nhiều về chính sự nhưng có lẽ cũng ảnh hưởng sự ngưỡng mộ bác Võ từ anh, qua anh mà tôi biết nhiều hơn về Tướng Võ.

Xin Kính cẩn nghiêng mình cùng những người con dân Việt, tưởng niệm người và nguyện cầu cho vị Tướng Võ văn võ vẹn toàn, hào khí ngút ngàn về với cỏi hằng thiên.

Trời đất như lu mờ
Ngày Tướng Võ ra đi
Dù đâu phải người thân
Dù chẳng tường tận mặt
Chỉ hiểu biết vài đôi
Về dòng đời tráng sử
Và chữ tâm người giữ
Tận mãi đến khuất đồi
Dạy con cháu nên noi
Gìn giữ bồi tổ quốc
Dù xuất xứ nơi nào
Cũng chung giòng máu Việt
Chứng lời con cầu nguyện
Người an nghỉ cỏi thiên
Dõi độ chốn huỳnh tuyền
Cho con dân đất Việt
Phồn thịnh và anh minh
Giữ lấy lề, nếp đức

Kính cẩn con nghiêng mình
Tiển người về cỏi phúc
Vị tướng hùng trung kiên
Thời đây từng có một

BLT 12/10

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Chỉ tại hao gầy

Sắp đến 20/10 nên muốn chia sẻ một chút về câu chuyện gia đình.
Chắc là mai mốt ta sẽ đổi sang viết truyện ngắn nhỉ?

Người phụ nữ ấy đã đọc rất nhiều điều chỉ bảo nhưng có vẻ như không có tác dụng gì.

Mệt mỏi, buồn bã , hụt hẫng nên chị chỉ muốn thu mình vào một góc khuất nào đó không có bóng người, chỉ có biển xanh, nắng vàng... và rồi núi rừng bát ngát.
Rồi chị đọc đi đọc lại một bài viết trên mạng, tìm kiếm và tự hỏi: không biết có tác dụng gì không?
À, mà sao chị có nhiều thắc mắc trong lòng thế!
Có lẽ chỉ tại tình yêu đã từng hao gầy mấy bận nên giờ này chỉ còn là những u ẩn xanh xao, những tủi buồn, luyến  tiếc...
Chị chỉ muốn ai đó thấu hiểu, cảm thông nhưng dường như điều đó là vô hạn.

"Bạn đã từng thấy những cặp vợ chồng luôn cùng nhau vui đùa, luôn say đắm nhìn vào mắt nhau thậm chí đã sau 15 năm chung sống. Họ đã làm thế nào để duy trì cuộc sống gia đình tốt đẹp như vậy?

1. Giao lưu
Các cặp vợ chồng hạnh phúc đã nhấn mạnh về tầm quan trọng của sự giao lưu cùng với người bạn đời của họ. Nhưng họ cũng vẫn phải thừa nhận rằng để giữ được mối quan hệ cởi mở giữa hai vợ chồng là điều rất khó.
M, 38 tuổi nhớ lại : "Khi chồng tôi làm việc liên tục hàng giờ liền mỗi tối đã làm chúng tôi cảm thấy như mất đi sự gắn bó và cư xử với nhau như những người xa lạ. Để tránh những điều đó, chúng tôi đã tìm cách tạo ra những hoạt động mới mẻ trong ngày, trong bữa ăn tối, hoặc đêm khuya".
Giao lưu không có nghĩa đơn thuần là việc nói chuyện giữa người vợ với người chồng - mà vấn đề ở chỗ hai người phải biết lắng nghe nhau.
2. Hãy vui đùa
Các cặp vợ chồng hạnh phúc cho rằng vui đùa là chìa khoá của đời sống vợ chồng đầy hoà thuận. Họ sử dụng tính hài hước bằng nhiều cách để được cười cùng nhau, để được sẻ chia những phút giây lo âu bối rối cùng nhau.
3. Trung thực
Bạn muốn biết sự thực ư? Các cặp vợ chồng hạnh phúc luôn nghĩ : "trung thực là nền tảng vững chắc trong cuộc hôn nhân của họ". S, 42 tuổi đã khá bộc trực khi bày tỏ ý kiến của mình : "Hãy nói ra sự thật bằng những lời nói dối vô tội". Đặc biệt, khi nói rằng những điều đó thì nên kèm thêm cái ôm siết chặt người bạn đời của mình.
4. Tin cậy lẫn nhau
Trong hôn nhân, bạn cần phải biết tin cậy. T (31 tuổi) nói : "Tôi đã quá bận rộn và không còn thời gian để lo lắng về những bí mật và những lời nói dối của chồng. Để cuộc sống được thanh thản, cả hai cần phải biết tin tưởng nhau. Với tôi, tôi biết nếu chồng tôi nói với tôi rằng anh ấy đi đâu, thì thật là anh ấy có việc phải đi. Nếu anh ấy về muộn, tôi biết thật sự anh ấy đã bận họp".
5. Sự thoả hiệp
Đôi khi bạn phải chịu hy sinh một chút để nhận được nhiều hạnh phúc. M, 21 tuổi nói : "Thoả hiệp giúp bạn cảm thấy như đang ở cùng một tổ hay một nhóm".
6. Tôn trọng lẫn nhau
Để làm được điều này, các cặp vợ chồng hạnh phúc phải tôn trọng bản thân mình trước. Điều này giúp bạn duy trì cá tính khi có những bất đồng xảy ra trong cuộc sống gia đình. A. 38 tuổi cho rằng : "Chúng tôi đã có vô số những quan điểm khác nhau về nhiều thứ. Chúng tôi đã học cách diễn đạt và tôn trọng nhau để ủng hộ cho những gì chúng tôi cho rằng đúng".
7. Tình yêu vô điều kiện
Đối với nhiều cặp vợ chồng hạnh phúc, từ "yêu" được nói to, rõ ràng và thường xuyên - là thể hiện sự kết giao bền chặt. Thậm chí vào những lúc rõ ràng là anh ấy đang làm bạn phát điên lên nhưng vẫn nên thể hiện và hãy cho anh ấy biết rằng bạn vẫn yêu anh ấy nhiều lắm.
8. Hãy biết tha thứ
Các cặp vợ chồng hạnh phúc không phải là những người luôn hằn học với nhau. S, 26 tuổi nói : "Việc tha thứ có nghĩa là biết bỏ qua những điều phiền muộn. Đối với những sai lầm của hai người, cần phải có sự tha thứ tuyệt đối. Bạn không thể ôm mãi sự giận dữ và giương nó ra trước mặt người bạn đời".

Chị vẫn khắc khoải đợi mong ai đó còn trân trọng níu giữ cuộc tình này, rồi tự nhủ thầm có lẽ trong đời người phụ nữ như chị chỉ có một và trót lỡ đã đeo mang.
Chị trở trăn tư lự: Chắc chỉ tại chữ tình héo hắt, hao gầy nên giờ này u ẩn mãi còn đây.

BLT 10/10 ( có sử dụng tư liệu bài viết của tác giả " lamsao")

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Vì em trót mang lời khấn nhỏ

Chưa bao giờ hắn cảm nhận được sự trống vắng, cô đơn và nhớ thương đến tê buốt tâm hồn như thế này. Hắn ngước nhìn lên nền trời đen thẫm. Đêm không trăng, cũng chẳng một ánh sao. Hắn buông tiếng thở dài...

Cũng lạ, tại sao hắn lại mang tâm trạng đó chứ? Tâm trạng đơn phương mà Puskin từng than thở "Tôi yêu em âm thầm không hy vọng".

Nói lạ, bởi hắn đã từng yêu qua không ít cô gái, và cũng không ít cô sẵn lòng chờ hắn dang rộng vòng tay cho đến lúc này. Nhưng hắn chỉ nhớ mái tóc dài mềm mại che phủ phần nào đó gương mặt thanh tú, đôi mi cong trên ánh mắt trong veo, đôi môi nhỏ với nụ cười hiền hậu. Tà áo dài trắng càng tô thêm cái đẹp thuần khiết khiến hắn ngẩn ngơ đến quên mất mọi thứ xung quanh.


Thôi không nhìn trời cao nữa, hắn tự cười mình. Ngậm điếu thuốc, hắn lang thang dọc bến sông buồn. Con sông uốn quanh thành phố giờ này trông đẹp thật. Ánh đèn từ thành phố hắt xuống, sóng lăn tăn, mặt sông như đang nhảy điệu bolero dễ thương, hoang dã. Giọng ai đang hát khúc ca buồn vọng ra từ một quán nước nào đó, khiến hắn rùng mình. Sao lại đúng tâm trạng hắn lúc này chứ.
"Một đêm bước chân về gác nhỏ Chợt nhớ đóa hoa Tường Vi...... .......
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ
Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quỳ
Vì em đã mang lời khấn nhỏ Bỏ tôi đứng bên đời kia".

*** Ngày mai, ngày mai thôi, cô gái ấy đã thật sự bước chân vào cánh cửa đời, trọn đời xin vâng lời Chúa. Ngày mai thôi, hình ảnh ấy với suối tóc với ánh mắt hiền sẽ chỉ còn là dĩ vãng theo trọn cuộc đời của hắn. Riêng hắn ôm trọn một mối tình câm mà cô gái kia không hề hay biết. Bởi hắn hiểu, giữa cô và hắn là hai thế giới quá xa xôi...

Nếu như ngày đó em không mang lời khấn nhỏ...
Lại viễn vông rồi phải không ta ơi!

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Cuối Mùa

Lại nữa rồi tình ai ơi sóng sánh
lại dập dềnh lại lúc ướm men cay


 Hì...có lẽ không có lối thoát nào nhỉ!

Cứ thế thôi Đông, Thu cứ giao mùa...
Lại ngậm ngùi nhìn lá úa ngoài hiên,
Sao yêu thương chuốc mãi những ưu phiền!
Lại thở dài ... lắc lẻo nẻo bình yên.



Biết đến khi nào đây ta ơi....hazzzzzz.....!