. } Bằng Lăng Tím: tháng 11 2013

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Nhiều khi cứ như trẻ nhớ nhà


Loay hoay tìm bài cho công việc ngày mai, bỗng dưng bắt gặp một clip dễ thương...
Ừ, mến mến một chút ngu ngơ về Sài Gòn của một cô bé xa quê hương.

Còn ta? Ừ thì cũng nhớ quê nhà rồi nhỉ?

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Ngoan hiền nào ta nhé!

Này nhỏ , có bao giờ giữa một sáng mùa đông , bước qua dãy phố quen mỗi ngày em vẫn đi qua .Trời lạnh , em co đôi vai nhỏ trong chiếc áo len màu tím nhạt , bỗng dưng em cảm nhận vô cùng nỗi cô quạnh . Em ngước nhìn hàng cây cao , lá vẫn xanh rời rợi , lũ chim vẫn chiu chít quanh đời . Đôi tình nhân đi về phía em hai bàn tay đan nhau âu yếm , họ nhìn em , đôi mắt ngời ngời niềm vui . Hãy mỉm cười với họ đi nhỏ , hạnh phúc luôn có đôi chân xinh xinh biết nhảy những nhịp reo vui từ trái tim này sang nhịp tim khác , em sẽ thấy hạnh phúc bắt đầu từ những nụ cười – những nụ cười thân thiện .


Này nhỏ , có bao giờ em đưa một bàn tay - bàn tay nhỏ của em - cho một cụ bà đang tần ngần giữa hai làn xe qua lại , bàn tay gầy guộc xương xương nằm giữa bàn tay em dịu dàng ấm áp . Giữa những xô bồ tưởng chừng như hờ hững vô tình của dòng người trên phố … hạnh phúc bỗng nở hoa . Hạnh phúc luôn bắt đầu từ sự ân cần của bàn tay , bàn tay biết yêu thương , nhỏ ạ .


Này nhỏ , có bao giờ em trao một vòng tay , một vòng tay ấm nồng cho một nỗi đau , vòng tay như chở che , như thổn thức với nhịp rung từ nỗi buồn đau của một người bạn , một người quen và có thể là một người em chỉ vừa gặp gỡ . Vòng tay không hóa giải được nỗi buồn nhưng đủ để làm dịu đi một cơn gió lạnh , làm nỗi khổ đau im ngủ , làm đôi dòng nước mắt kịp khô . Hạnh phúc luôn bắt đầu từ một vòng tay dịu êm – vòng tay của sự cảm thông , chia sẻ .


Này nhỏ , có bao giờ em gởi một bờ vai – bờ vai mỏng manh - cho một sự cậy trông . Bờ vai bỗng trở thành chỗ dựa cho một đứa bé lạc loài . Đứa bé ngả vào vai em , mái tóc khét nắng hòa với mái tóc em óng ả . Bờ vai trở thành bến bờ cho một sự trở về , bờ vai trở thành chỗ dừng chân cho một niềm bất hạnh . Nhỏ ạ , hạnh phúc cũng bắt đầu từ một bờ vai – bờ vai gầy mà ấm nồng cho mỗi niềm trông đợi .


Này nhỏ . có bao giờ em gởi một cái nhìn – cái nhìn dịu dàng từ đôi mắt em thi thoảng long lanh đôi dòng nước mắt - cho cuộc sống quanh mình : cuộc sống hối hả của những nỗi nhớ , nỗi quên , cuộc sống nghiệt ngã của những bon chen , thù hận , cuộc sống chật chội của những hờ hững ,vô tình , cuộc sống ấm nồng của những yêu thương ,chờ đợi . Cái nhìn trở thành ngọn nến lung linh để cuộc sống muôn màu bỗng hiền lành , bỗng từ bi đến lạ .


Này nhỏ … em có đến bên đời … thật khẽ ???

Khi nỗi buồn vây quanh thì ta cứ thế cứ như đi tìm một điều gì đó để mà phủi sạch những lo lắng, sầu não trần đời.
Ta ngại gì không rủ lại những an nhiên tươi tắn, rồi chắc một ngày nào sẽ tìm về những niềm vui bé bỏng, rồi chắc một ngày nào sẽ nhặt bỏ hết những ưu tư.
Có lẽ định mệnh này ta không tránh khỏi.
Sao nhỏ ơi không buông bỏ mà cứ mãi theo lối mòn cho gầy guộc xanh xao.
Thôi! ngoan hiền nào ta nhé! Nhỏ ơi!


Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Ngày mai rồi tất cả sẽ yên an




Có những dòng đời vẫn trôi dù cho con sông nào kia ngưng chảy, có những tâm hồn vẫn ngọt nồng những ước mơ dù đời có trải hàng ngàn, hàng vạn những con đường cỏ gai phía trước… Và ta đã từng nói với em rằng, mọi con đường vẫn thế, có bao giờ có một con đường nào phẳng lặng, yên an mà đưa ta đi đến cuối cuộc đời với một rừng hoa đâu. Có chân lý của sự hạnh phúc ngọt ngào nào không phải đánh đổi bằng nỗi khổ đau kia chứ. Mỗi phút giây sống là một điều gì đó cho mỗi ai tâm niệm thật riêng về mình. Cho những khao khát cháy bỏng được nuôi lớn, bào mòn hay gọt giũa những vết nhơ thừa để giúp mình trở thành một điều tốt đẹp hơn. Có những nỗi đau như cơn mưa về qua phố vắng chiều để một mình ai cô đơn bên ô cửa thời gian. Có những điều tưởng chừng như mong manh nhất nhưng lại có thể hóa kiếp một giấc mơ ngọt ngào.



Ai cũng có một cuộc đời, có một tình yêu, một trái tim nồng cháy. Ai cũng có những phút khổ đau nếm từng, có phút lệ rơi trong tâm can đắng tột độ. Rồi có ai một lần đã vội vàng đánh rơi đi những giấc mộng, có ai chết mà tái sinh nhiều lần để thay đổi được mình thánh thiện hơn…
Mỗi khi chúng ta sống, là mỗi khi ta nên học cách tìm niềm vui nho nhỏ, và quên đi những thứ vụn vặt nho nhỏ kia thường ngày. Mỗi khi ta đi, ta nếm trải những điều mà cuộc sống như chiếc bánh mật trải ra đây, thì có lẽ ta nên tìm góc nào hơi đăng đắng một chút để còn hiểu thấu được nhiều điều hơn sau này. Có vị ngọt hẳn chẳng dễ, và giữ nó mãi mãi bên mình còn thật khó hơn… Thế gian vẫn bảo lòng người như cơn gió, tình người như nét trầm tư của một khoảng lặng tối vô ưu nào đó thôi. Ai cũng có lúc mềm lòng, ai cũng có lúc nào đó vì ích kỷ mà tạo dựng lên sóng gió. Rồi thì tất cả cũng theo một quy luật tự nhiên, rồi thì ngày mai khi cơn mưa nhớ nắng mang mùi hương của hy vọng, giọt nước mắt lưng chừng sẽ chẳng vướng bận em. Thôi… Quên đi em, quên những rẻ rúng với nhân gian bây giờ. Vì hẳn cái gì cũng có lý do cả, chẳng ai yêu một lần mà say men trọn kiếp. Cũng chẳng ai vấp ngã để ngu muội cả một cuộc đời. Em hay ta, hay ai kia, hay kẻ nào khả ố với dòng đời kia cũng thế. Sẽ chẳng bao giờ có chỗ dành cho một tâm hồn tàn độc nào cả. Rồi… Khi em rũ bỏ được tất cả những điều nhỏ nhen nhất, giống như một lần chiếc lá cô liêu giữa Thu chạy chốn gió tìm Xuân xanh khẽ về. Cành nón mắt biếc, mái tóc xanh phủ mùa hoa khói em sẽ mơn mởn những nét dịu dàng, khôi nguyên nhất. Thành công này có đổ sụp trước mắt, thì vinh quang sẽ dựng xây bằng những kinh nghiệm đã qua đắng lòng. Hào nhoáng thì chỉ là gì đó với điều mộng mị làm lưu mờ tâm trí đôi khi. Chỉ có giản đơn, cho và nhận ôn hòa. Yêu thương tin tưởng và thánh thiện dù có gặp bất cứ hoàn cảnh nào. Ta tin em sẽ qua được và trỗi dậy mình mạnh mẽ hơn…




Và... Hôm nay con phố chẳng mưa nhiều, nhưng lưng chừng là một vài vạt buông lơi đủ làm ướt áo. Ta đưa đôi tay hứng những vị ngọt của lòng trời, nhấm nháp những đê mê và ru ngoan từng vị buồn trong tâm khảm em. Vậy thì em hãy mở lòng mà đón lấy tất cả, hãy chao nghiêng hứng lấy, dù có nghiêng ngả, dù có xót xa nhất. Thì ngày mai tất cả cuộc sống này, cuộc đời này, sẽ vẫn yên an mà cười vui với lòng người mãi mãi… phải không?
Sưu Tầm