. } Bằng Lăng Tím: tháng 8 2013

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Giá như có một phép màu!

Giá như có một điều ước trên đời mà trở thành sự thật, chị sẽ mãi mãi muốn em quay về bên cạnh gia đình!


Đèn lồng cá chép, cái ngôi sao
Bọn trẻ lao xao đẹp cái nào?
Sáng rực góc trời ai nhóm bếp
Đâu phải! nến cao đèn nhuốm sao
Hoài cổ, thể mà dăm nghìn bận (ngày)
Hồn nhiên tuổi nhỏ, tâm xôn xao
Tự thế thu buồn lòng chát đắng
Ào ạt mưa tuôn dạ nôn nao


Mấy độ trung thu về! Tự dưng lại nhớ về ngày xưa, thuở khi hai chị em mình còn là hai nhóc tì có rất nhiều trò lạ kỳ...

Thời buổi cuộc sống khó khăn, ba mẹ vì cuộc sống mưu sinh mỗi người mỗi ngã và hai chị em mình lại phải về ở với Nội.
Nhà Nội ngày xưa có tiếng tăm, bề thế là thế, nhưng bấy giờ thì khá khó khăn.
Hàng ngày, em trai đi học mẫu giáo, người lớn vì lo buôn bán ngược xuôi mà quên đón em về, riêng chỉ có chị là nhớ và mong em về từng giờ, từng khắc. Chị nhớ có một hôm : quyết định lội bộ hơn 2 cây số để đón em về, đi mấy quãng đường dài và luôn tự nhủ chắc là không thể nhầm được vì mỗi lần đón em cô Tám đã chở đi qua con đường này đây , chị đã cố để ý những ngã rẽ, xưởng gỗ, cổng chùa...chắc mẩm ngày nào đó sẽ tự đi một mình đến đón em cho em về thật nhanh, và lần này là cơ hội tốt nhất.
Nhưng đến nơi cô giáo lại không cho chị đón em về vì chị còn quá nhỏ chỉ lớn hơn em 2 tuổi, học lớp 1 thôi thì làm sao dắt em qua đường an toàn và nhà thì cũng xa quá làm sao bọn con nít như hai chị em mình nhớ đường về nhà.

Đợi mãi đến trời tối cộng với chị lại hết lời năn nỉ nên cô giáo: nào là con thuộc đường vánh vách, nào là nhà ngoại con ở gần đây (Chợ Cư Trú) ... thế là cuối cùng cô giáo đành nhượng bộ. Chị không nhớ là về nhà có bị rầy la hay ăn đòn không nhưng chị nhớ là đó là lần chị được tự mình đón em duy nhất lúc tuổi còn nhỏ xíu và cũng là lần khó quên và là lần chị vui vui lắm vì nghĩ rằng mình đã làm điều gì đó thật quan trọng, thật lớn lao.
Thuở đó hai chị em thương nhau lắm, chị hết lòng lo lắng cho em, chị chăm cho em từng miếng ăn, chị thay ba mẹ lo cho em từng giấc ngủ để em bớt cảm thấy thiếu vắng tình mẩu tử.
Chị cũng vui vì em vui và cảm giác ấm áp hơn chị ngày trước, khi mà chị có nhiều lần thẫn thờ vì nhớ mẹ thương ba đến nỗi ôm cây cột ăng -ten sau nhà ngồi khóc và cứ ước rằng sẽ gặp được ông tiên như trong câu chuyện Tấm Cám.

Giờ tuy không còn nhớ rõ lắm khi chị và em mới vài ba tuổi, nhưng tình thương mà chị dành cho em vẫn ở mãi trong lòng chị.
Chị xem việc đùm bọc lo lắng cho em và việc quán xuyến chợ búa, cơm nước, tắm giặt, kèm học bài là bổn phận tự ý…
Khi em khóc, chị lại dỗ dành, ầu ơ giữa đêm cho tới lúc gà gáy sang canh, phàm là việc gì nặng nhọc chị lại dành làm hết.
Trong mắt chị, em luôn nhỏ bé mãi và chẳng có bao giờ lớn đâu nhỉ!

Vất vả, cực nhọc là thế, nhưng càng lớn, chị càng xinh, cả nhà đều khen thế chứ không phải chị nghĩ thế đâu nhỉ!
Không son phấn, không quần áo điệu đà, nhưng mỗi khi chị ra đường vẫn có không ít ánh mắt ngẩn ngơ nhìn theo. Chị có nụ cười tươi như hoa, da trắng, tóc dài, ăn nói lại dễ nghe, kèm theo các tài lẻ...
Nhiều người theo đuổi nhưng chị chẳng đồng ý kết thân với ai. Chị tự nhủ “Chờ cho em khôn lớn, lo được cho cha mẹ nhà cửa khang trang hơn rồi mới tính”.


Em lớn lên vẫn còm nhom nhưng vẫn nhờ nét đẹp từ nhỏ nên trong rất thư sinh. Chị Hai thấy em mặc gì cũng thấy đẹp. Chị đi học dành dụm được chút ít là mua quần áo cho em.
Ngày đi thi đại học, chị cũng dắt em theo cho em được biết Sài Gòn với người ta.
Chị thi xong hai chị em mua tấm bản đồ dò dẩm đi chơi khắp nơi nhất là các khu du lịch nổi tiếng ở Sài Gòn : Đầm Sen, Sở Thú... nhớ nhất là khi vào sở thú hai chị em cho Gấu, Khỉ ăn mía, đậu phộng... tốn hết năm ngàn, vậy mà khi mua kem ăn thì không dám bỏ ra hơn ba ngàn để mua.
Rồi còn thích thú với trò: hình cắt chân dung. Bấm bụng bỏ ra mỗi tấm năm ngàn để người ta cắt cho hai tấm hình chân dung. Hai tấm hình đó hai chị em mình giữ rất lâu nhỉ!
Có lúc vì thấy hai chị em khờ khạo bọn xấu hù dọa đòi trả tiền, dọa nếu không đưa đủ tiền hai cây kem đậu xanh tám ngàn thì hai chị em đừng hòng về được nhà. Dù rất sợ nhưng cuối cùng 'cái khó ló cái khôn" chị đã nghĩ ra một cách là kể hết chuyện với hai chú bảo vệ.
Cuối cùng hai chị em đạp xe bon bon về nhà cô Tám mà không hề sợ bị bọn xấu tấn công vì đã được hai chú bảo vệ kè kế bên đưa về tận nhà.

Lúc đi học, chị hay lấy hình em khoe với bạn bè vì chị xem việc có thằng em như em là niềm tự hào của chị với mọi người.
Quen hơi chị từ bé, em lúc nào cũng kè kè bên chị, chị chơi trò gì em chơi trò đó, kể cả những trò con trai không chơi như nhảy dây, đánh đũa... Còn phần chị thì lại cùng em chơi trò bida, đá banh, hái ổi...
Hai đứa rất ghiền xem phim ở rạp, nhất là phim "Chưởng". Chiều nào dọn dẹp, gánh nước xong đâu vào đấy, là em xin mẹ " cho hai thằng con đi xem phim".Nhưng tới nơi em chỉ ngồi dựa lưng vào ghế hay gối đầu vào đầu gối chị mà ngủ ngon lành. Chỉ khi nào phim đến lúc có đánh nhau thì chị mới gọi em dậy xem...

Sau này khi đi học chị chỉ sợ là "nó" mê ngủ rồi lúc hết phim thì bị người ta đóng cửa nhốt thì không biết làm sao? nên chị đành hù dọa : em xem phim đừng ngủ gục nhé! có ông già bắt cóc con nít đó.

Hai chị em lúc nào bên nhau cũng thỏ thẻ trò chuyện, lắm lúc chị chọc ghẹo em trai ủy mị hay khóc, tối vẫn còn đòi ngủ chung với chị, mỗi khi chị Hai đi học về thăm nhà dù em bấy giờ đã học lớp 11, 12.

Chị nhớ như in thở còn bé, em trai rất tình cảm. Nhà có nuôi gà vịt mỗi lần có khách đến thăm. Muốn đãi khách món "thịt gà" là cả nhà thấy hai chị em khóc lu loa không cho "mần thịt" chúng. Vì hai chị em tự tay chăm sóc "bọn nó" từ khi còn trong trứng nên làm sao nở để ai làm đau chúng chứ.
Rồi có một hôm con gà con ở nhà bị " trúng gió" chết.
Hai chị em làm đám và đem đi chôn. Hai đứa cố lấy tấm vải che lại phần thân chú gà nhỏ vì sợ khi đất rơi vào sẽ làm "chú" đau lắm...

Có ông lão tội nghiệp không ai nuôi, em trai nghe mẹ kể vậy liền xin tiền mẹ đi bộ cả 2 cây số lên đến chợ để tặng tiền cho ông lão...mà hai chị em nhìn ông thấy ông hiền như ông tiên vậy, lúc ấy chị nghĩ bụng: Phải chi ba mẹ có thể chở ông về ở nhà mình thì mỗi ngày mình được gặp ông rồi! mà hình như mẹ có hỏi ông nhưng ông không đồng ý. Thật ra ông không xin tiền của mọi người, ông chỉ bốc thuốc chữa bệnh và xem bói thôi. Ông nhận tiền của em trai vì ông nghe nó kể chuyện nó đi bộ để biếu tiền ông...mà hình như sau đó ông kêu xe ôm chở em về nhà bằng phần tiền của em thì phải? chị không nhớ rỏ lắm...nhưng như thế cũng vui nhỉ?


Rồi ngày kia, chị giao lại ba mẹ cho em chăm sóc.
Đêm làm lễ "xuất giá" chị nhớ chị đã nghĩ rất nhiều điều trong đầu để dặn dò nhưng chỉ rơm rớm khóc chứ không nói được nhiều lời , cảm xúc lúc ấy thật khó mà nói nên lời. Em hứa với chị là sẽ thay chị 'sáng hầu miếng nước cho ba, chiều tiêm trầu cho mẹ"...Lúc đó chị thấy em trưởng thành và nghị lực ghê lắm! chị thầm cảm ơn em rất nhiều và chị đã tin là em sẽ chăm sóc thật tốt cho ba mẹ.

Nhưng có ai ngờ???

Em đã hứa với chị thay chị chăm sóc cho cha mẹ quạt nồng ấp lạnh... sao em không giữ lời hứa? ...

Đã bao nhiêu năm rồi nhưng mỗi lần nhớ đến em là tim chị quặn thắt từng cơn, đau lắm!
Chị chỉ luôn mong ước: "phải chi trên đời này có phép lạ".

Chị nhớ ngày xưa em rất thích bài hát " Mặt trời bé con".
Mỗi độ trung thu về, chúng mình chơi trò treo tất cả lồng đèn xung quanh thành hình trái tim với mấy đứa em chung xóm, rồi mỗi đứa thay phiên nhau ngồi hát.
Mỗi lần hát, em chỉ hát bài " Ngày xưa có chú bé..." vì chỉ thuộc có mỗi bài này.
Giờ đây, chị đang ngồi nghe lại bài mà ngày xưa em thường hay hát để nhớ về em, và tưởng chừng như em đang về bên chị đây, em trai ạ!

Cầu mong em yên bình, an lạc nơi xa xôi ấy.


BLT 8/2012

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Thu Khúc Tương Tư



Ai cũng bảo mùa thu về buồn lắm
Lá úa vàng rụng hết chẳng còn đâu
Mùa Thu về  nhuộm xám khắp trời mây
Chẳng còn thấy chút nắng vàng ấm áp
Sương mờ giăng phía chân trời xa tắp
Mây u buồn xám tối cũng từ đây
Anh thấy mình  vui hết lại buồn ngay
Sao thu chớm trời không xanh ấm áp
Hàng cây buồn rủ lá trút cành khô
Như tình em lúc xa tận hư vô
Nào với tới nào níu ghì vào ngực
Nào giữ chặt, cứ như tơ sắp đứt
Khi hoang tàn như giông tố đi qua
Lúc dạt dào, lúc rời rạc trôi xa
Như con sóng gầm gừ vừa nhừ nát
Và có lẽ tình như mùa thu khác
Như cây già thay lá lúc thu vây
Lặng lẽ rơi lặng lẽ lại ươm đầy...
Rồi ngoan ngoãn một vòng tay ấm áp
Có phải tình như bao mùa thu khác
Hay vật vờ xao nhạt chỉ vì nhau?

BLT 10/08/2013