. } Bằng Lăng Tím: tháng 7 2013

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Hãy Yêu chầm chậm


Phải chăng càng lớn người ta càng ít kiên nhẫn để theo đuổi một mối tình nên lúc còn trẻ chúng ta thường vội vàng sống, vội vàng yêu? Càng ngày, chúng ta càng làm mòn đi giá trị của tình yêu bởi những lời yêu hời hợt, bởi những cuộc hẹn hò chóng vánh, bởi những lời hứa mông lung và những cái kết chẳng còn dư vị. Chúng ta yêu như để cho có người yêu, để bằng bạn bằng bè, để đỡ cô đơn, đỡ buồn tủi, đỡ hiu hắt. Chúng ta bước từ tình yêu này đến tình yêu khác một cách nhẹ nhàng, không vướng bận, không ràng buộc nhưng dường như không mặn mà.

Càng chóng vánh, vết thương càng sâu. Càng nhạt nhòa, những mối tình đi qua càng không để lại một điều gì cả.

Hãy cứ yêu chầm chậm thôi…




Nếu tình yêu vừa mang đến cho ta một vết cứa sâu hoắm, hãy cứ từ từ để chữa lành những đau thương ấy, đừng tìm vội một người để lấp đầy chỗ trống, để xoa dịu nỗi đau nhanh chóng bằng cách nhận lời một tình yêu khác. Hãy cứ yêu chầm chậm thôi, dành thời gian suy nghĩ về mối tình đã đi qua, những sai lầm vấp phải, những nuối tiếc cho những ngọt ngào bỗng dưng tan vỡ.

Nếu tình yêu lặng yên trong những lời thầm kín, hãy cứ yêu chầm chậm thôi, để mỗi ngày đi qua nhìn nụ cười người ấy cũng trở thành hạnh phúc, nhìn những niềm vui của người ta cũng hóa của mình, những giọt nước mắt lăn cũng thành nỗi đau khó tả. Cứ chầm chậm thôi để biết tình cảm mình dành cho người ấy đến đâu, là thật lòng hay chỉ là cảm xúc thoáng qua.

Đôi lúc tình yêu không đến ồn ào và rực rỡ như một cơn mưa pháo hoa, mà chỉ là một bước chân thật khẽ qua thềm…

Nếu tình yêu còn chưa cập bến trái tim, hãy cứ bình thản và chờ đợi. Đừng thúc ép bản thân phải gắn bó với một nửa không phải của mình. Cứ đợi một tình yêu chầm chậm, để cảm nhận đủ trọn vẹn cuộc sống độc thân, của sống của riêng mình.

Yêu chầm chậm thôi, để cuối cùng ta sẽ gặp một tình yêu, một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy người ấy sẽ chuẩn bị cho ta một bữa cơm ngon cùng nụ cười tỏa nắng, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một công việc ổn định và tặng ta nhiều món quà đắt giá. Không phải vì tình yêu của người đó lớn hơn bất kỳ một thứ gì khác trên thế giới này.


Mà ta dừng lại bởi người đó là người mà khi ở cạnh ta thấy mình muốn nhỏ bé, là người làm ta thấy mình đủ và cố gắng để làm tất cả cho niềm vui của người ấy. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu vắng khi họ không ở bên. Là người làm ta rơi nước mắt mỗi lần quên bẵng đi một cuộc hẹn, một món quà dù chỉ là nho nhỏ.

Người đó là người không hoàn hảo, là người có nhiều khuyết điểm, là người mắc nhiều sai lầm và làm ta tổn thương. Là người mà ta sẽ luôn tha thứ cho những lỗi lầm họ mắc phải. Là người mà ta muốn nhìn thấy khi thức dậy, và mở cửa cho ta lúc chiều tà.

Đó là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không cần giấu diếm.

Ta không biết tình yêu ấy tồn tại đến bao lâu, có lẽ cũng chẳng là mãi mãi. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại.

Nhưng kệ đi, hãy yêu chầm chậm cho đến khi mắt mờ chân run, đến khi cả hai cùng móm mém, dựa vào nhau cũng thấy hạnh phúc ngập đầy…




(Sưu tầm)

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Hôn Ước nhân gian



Lời của Chúa: "Các con hãy nhận nhau làm vợ (chồng), và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với nhau, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng nhau mọi ngày suốt đời nhau."

Tối qua, đi dự lễ cưới của một người bạn.
...Tự nhiên lại nhớ đến lời của một nhân vật trong truyện của  đại văn  hào Hemingway: "... một người đàn ông không nên lấy vợ..." nhưng ngược lại đằng này ta lại muốn nói là : Đa phần, một người phụ nữ muốn vui tươi và xinh đẹp thì không nên ràng buột mình với hai chữ "Hôn Nhân" đúng không nhỉ?

Ta luôn thắc mắc những người phụ nữ và người đàn ông lập gia đình làm gì, rồi sau một thời gian chia bùi xẻ ngọt, cùng về dưới một mái nhà, biết đâu đấy hai người quấn quít không chút muốn xa rời lại sẽ trở thành ra "non lạ lẫm" vì gặp mặt mà dững dưng như không, thậm chí ghét cái cách ăn nói của nhau mà còn có dạo hận thù nhau trùng trùng chất ngất.

Ông bà ta nói : "Yêu là Hận", vậy họ có yêu nhau không mà hận thù lắm thế?

Trích lời của một người phụ nữ đang hận người đàn ông của mình và ước chi
" Ta chẳng phải gặp cái gã đáng ghét kia trong cuộc đời này" thổ lộ trên blog:

Ta lại muốn bỏ hết mỗi đêm khuya còm cỏi mong chờ gã về nhà mở cửa, đón chờ với nụ cười mừng rỡ " A, anh về rồi" và  lẽ ra sẽ có cái khăn ấm lau mặt, ly nước chanh hoặc chút thức ăn nóng hay một tách trà ấm giải rượu nhưng ta không làm được vì cái sự giận hờn đã khiến ta chỉ giương cặp mắt vừa ương vừa ướt nhìn gã. Tại sao ta " công dung ngôn hạnh vẹn toàn thế này mà gã cứ đi với đám bạn bù khú bất biết chẳng chịu về với ta, hay tình yêu với gã không còn tồn tại sau hôn nhân và chỉ là lời chót lưỡi đầu môi có thể xài tùy ý khi cần?
Gã này: Trọng bạn khinh sắc mất rồi.

Ta muốn bỏ hết nhưng trăn trở ưu tư mà vui chơi, tự do, tự tại...

Từ ngày lấy gã, ta đã dẹp tất cả nhưng thú vui mơ mộng tự tiêu khiển giải sầu như viết nhật kí, hát ca, đọc tiểu thuyết, chơi điện tử, xem phim thì chưa dứt hẳn nhưng ta cũng đã không còn ngồi lì xem từ đầu đến cuối một bộ phim dù người khác chê là dở hơi... Ta xem phim là đang đối thoại với cuộc sống đấy chứ! lời thoại của họ hay và ý vị lắm, ta mê lắm.
Thật ra ta không phải chủ động từ bỏ những thứ ta ghiền ơi là ghiền kia, nhưng vì ta cảm nhận được gã không thích nên thôi vậy.
Mẹ nói " phụ nữ muốn có cuộc sống hạnh phúc lớn thì phải biết hi sinh những cái nhỏ, nhưng dù đối với ta nó không nhỏ chút nào nhưng ta cũng phải bấm gan bấm ruột cắt rời mà rốt cuộc được gì nhỉ?
Từ ngày lấy gã ta không còn một đứa bạn để tán dóc, để khoe khoang, để chỉ gọi tới mà hỏi " Ê mày ơi, sao tao buồn quá, đi uống nước với tao coi"...
Từ ngày lấy gã ta cố gắng hơn, dẫu làm việc mệt nhọc thế nào ta cũng cảm thấy vui khi đi về đến nhà nghỉ ngơi, tắm táp một hơi rồi nhìn cái mặt nhăn nhó của gã, tiếu lâm làm sao ấy, thế là hết mệt.
Ta cũng chẳng hiểu, ta thế nào với cái gã khó ưa đó? Nhưng chỉ biết gã không đẹp trong mắt ta đâu, nhưng ta lại "cảm" gã. Ngày xưa có mấy anh chàng theo ta trồng cây si dài cả cây số là nam sinh thanh lịch "bông khôi" của trường khác, là vận đông viên bóng chuyền, hay là anh chàng là sinh viên trường điện ảnh, có gã chơi đàn rất tuyệt lại biết viết bài hát còn tặng ta một bài mà đến giờ ta còn nhớ chút giai điệu, có gã lại hát rất hay, có gã khá điển trai, cao ráo, có hàm răng " trắng nõn", cười một cái là mấy đứa con gái lớp ta  về nhà ngơ ngẩn, nhưng hắn lại thích ta vì ta cũng ít nói giống gã và không tìm mọi cách bắt chuyện với gã như những nhỏ bạn gái của ta.
Lúc đó tụi nó đều thinh thích ta nhưng không có cơ hội vì ta bận hát ca, chơi đá cầu, nhảy dây, đánh bi-da, bắn bi, chơi bán đồ hàng và đi xem phim "ké"... không có khái niệm yêu.
Mấy đứa bạn gái thân cận của ta nhận xét: " Mày đắc người theo vì là mày ốm yếu, nhỏ nhẹ, hiền lành, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người, học khá, hát hay, da trắng, tóc dài và có nụ cười làm héo tim mấy đứa nó với một cặp mắt nâu to " hơi ngầu" nhưng khá tình cảm. Tụi nó thích nhưng chỉ yêu thầm mà không dám ngỏ". Lên mặt thật!
Có lúc ta chỉ là có chút xao lòng hơi thích thích cái anh chàng "gã khờ ngọng nghịu" ,đẹp trai, cao to  nhưng hơi yếu đuối theo cái nhận xét của em trai ta, trong tác phẩm " Phượng Hồng". Hắn viết cho ta một lá thơ tỏ tình rất " dễ thương" với nét chữ rất đẹp.
Lại nói, có anh bác sĩ cao to ơi là cao làm việc ở bệnh viện "to nhất  Đông Dương thuở ấy" có nhà Thành Phố, rồi còn có gã  "Việt Kiều rất chuẩn Man" yêu thầm ta không dám nói, chỉ ngắm trộm mỗi hôm ta đi học mặc áo dài trắng thanh mảnh thướt tha...  rồi anh ta lại thổ lộ với chị hàng xóm, chị ấy lại kể cho ta nghe. Có gã là chàng sinh viên Hàng Hải lãng tử với đôi mắt đen láy năn nỉ  chở ta đi học về mỗi buổi học anh văn, có gã đẹp trai con " đại gia" miệt vườn hơi tài tử nhưng được cái yêu ta thiệt tình, không màng vất vả. Còn rất nhiều người yêu thương ta thật lòng nhưng lúc ấy ta không hề hiểu được vì cứ giả đò ngó lơ chỉ trừ mối tình đầu thơ ngây, nhiều kỉ niệm có một không hai trong đời này. Ơi tình yêu ơi, mi là gì thế? ta sẽ không rớt một giọt lệ nào vì ai đâu, ta nghĩ rằng chắc mình sẽ vượt qua được nỗi thống khổ nhân gian này vì ta là kẻ cứng đầu của Ba cơ mà!...Nhưng rồi cuối cùng ta lại chọn một trong những chọn lựa ấy. Ta chọn gã vì gã cũng si tình và hơi "lính" một tí.
Ta đã nghĩ mình sáng suốt đấy chứ! mẹ nói " Lấy chồng con nên chọn người con yêu ít thôi và hiểu họ nhiều thật nhiều để con sẽ còn giữ mãi nụ cười, đừng như mẹ và dì...". Nhưng mẹ ơi, rốt cuộc con lại thấy hình như là con làm ngược lại lời dạy của mẹ mất rồi. Nên giờ nụ cười con héo hắt thế này chỉ biết dấu mẹ những u sầu với những đêm thức trắng, tuổi chưa nhiều mà lốm đốm tóc chẳng còn xanh vì những trằn trọc nghĩ suy bâng khuâng giữa đêm trở giấc, những câu hỏi trong lòng mà biết đến khi nào mới có được lời giải đáp?
Nhưng có lẽ mẹ vẫn hiểu nên nhắc ta đừng than thân tiếc phận: Con gái có thì con ạ, ngày xưa con khác còn bây giờ con khác rồi!
Và có lẽ, con đã quá viễn vọng phải không mẹ? Quả là con đã sai khi nghĩ " Mình hãy cố gắng thật nhiều rồi mình sẽ hạnh phúc. Cố gắng vẹn toàn rồi sẽ được yêu thương trọn vẹn.
Nhưng sao giờ này ta nghe chua xót tột độ thế? Ta tiếc, ta tức, ta uất hận, ta muốn mình bỗng nhiên ngây ngô, khờ dại... Nhưng ta có làm được đâu? Ta bỗng dưng buông xuôi, bỏ mặc tất cả những gì ta cất công cực nhọc vun đắp bấy lâu. Ta ghét gã!
Xin lỗi vì trước giờ chưa bao giờ gọi anh như thế, giận quá là thế đấy!
....

Với bao nhiêu là lạc quan rồi bi lụy trên đây là một mẫu điển hình người phụ nữ nửa thời nay nửa thời xưa, không chịu cam phận đến cùng như thời bà và mẹ của chị.

Có cách nào để xóa giải những trăn trở những giận thì ít mà hờn dỗi thì nhiều của chị không?

Câu trả lời là có rất nhiều, các anh chàng nào rơi vào trường hợp tương tự có thể tương kế, tựu kế thử áp dụng xem sao:

1. Hãy lắng nghe họ nhiều hơn, hỏi xem làm thế nào thì họ sẽ vui.Có thể cái việc đặt câu hỏi thôi đã làm họ vui hơn 50% rồi. 50% còn lại là thành ý và sự quan tâm đến những sở thích nhỏ nhắn đáng yêu của họ

2. Đừng bắt họ bỏ những thú vui không tốn kém, đầy tính nhân văn thêm vào là được nhiều lợi  ích, họ sẽ vui vẻ mà chiều chuộng gia đình hơn, có thể cùng hòa vào những cuộc vui ấy với họ, rồi họ sẽ mơ mộng được trở thành những người ban phát tình thương mà chỉ cần mấy anh đáp lại bằng những thành ý nhận lấy điều này là họ vui vẻ không từ nan bất cứ điều gì, kể cả " chết".
Hãy để họ yêu thương mà chấp nhận đừng áp đặt.

3. Có trách nhiệm với  gia đình bằng cách luôn nghĩ về họ và những đứa trẻ, đôi khi tự nhiên hỏi thăm họ một câu, khen họ một câu không quá lố, giúp họ sữa chữa, tu bổ các vật dụng trong nhà, và xe cộ...

4. Yêu thương họ thật lòng và yêu thương mẹ của hai người cũng thật lòng, họ vì đó mà sẽ cảm phục, và nhớ có giận mấy cũng đừng nặng lời vì phụ nữ dễ bị tổn thương nặng nề và sâu sắt nhất trong trường hợp này. Họ có thể mặc kệ những lời phỉ báng, rêu rao của bất kì ai nhưng họ sẽ không chịu được người mà họ yêu thương nhất lại  thể hiện không yêu thương họ qua những lời nói đó.

5. Người trong gia đình ra mọi quyết định cuối cùng sau khi bàn bạc và không hề thay đổi là người đàn ông trụ cột trong gia đình. Hãy là cái phao khi họ yêu đuối, bệnh tật. Hãy là chàng quân tử của họ.

6. Đàn ông của họ phải ga lăng một tí, xách đồ nặng dùm họ, hỏi một câu quan tâm khi thấy họ im lặng vì phụ nữ mà im lặng lâu ngày giống như trái bom nổ chậm đấy!

7. Bà của họ là người vĩ đại và mẹ của họ cũng vậy, chỉ cần nhớ là được rồi không cần làm gì khác

8. Khác hơn nữa là cách để họ hết giận hờn là nhờ vào cầu nối là những đứa trẻ...

Nói tóm lại là có yêu thương họ thật lòng, hiểu được những hy sinh khi họ làm mẹ thì các anh sẽ làm được tất cả những điều này khá dễ dàng. Đơn giản quá nhỉ?

Sau khi áp dụng được những khổ nhục kế này thành công rồi thì các anh có thể tha hồ mà tự do tự tại, và nhớ thực hiện câu chủ chốt của những lời khuyên là các từ khóa của từ đầu các câu ghép lại  "..." ? phải đúng sự thật 100% chính hiệu con nai vàng mới được nhé (:  

Hazzz... Phụ nữ vốn là dễ dỗ ngọt nhỉ!

Và tóm lại vừa có thể tự do tự tại và vừa giúp người phụ nữ hiểu rằng hôn nhân không đáng ghét như họ nghĩ thì các anh hãy yêu thương họ thật lòng và dành chút thời gian để thấu hiểu họ người mà ta đã cùng tu chung ngàn kiếp. Nếu không còn tình cảm với họ thì hãy để họ "vươn cao bay xa" đừng níu giữ họ làm gì bằng cái địa ngục trần gian cho cả hai người.

Nào các anh, đừng để những cành Hồng tàn úa theo tháng năm sờn sượt, mà hãy để họ thắp những niềm tin và nụ cười giữa chốn nhân gian vẫn còn nhiều lắm những khi hửu tình hửu ý này nhé!


BLT 20/05/2013