. } Bằng Lăng Tím: tháng 12 2012

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Bình Yên Nhé


“Bình yên nhé”

Bạn bảo tôi như vậy khi tôi nói với bạn rằng tôi đang rơi. Bạn không an ủi, cũng không nói rằng bạn hiểu những gì tôi đang trải qua. Bạn chỉ mỉm cười và bảo rằng rồi sẽ có ngày tôi tìm thấy bình yên của mình.

Từ dạo ấy tôi bắt đầu tìm kiếm bình yên, như tìm một sự giải thoát khi cuộc sống bắt đầu đi vào ngõ cụt.

Tôi vẫn nghĩ bình yên là khi cuộc sống sẽ không phải lo nghĩ, không phải chạy ngược chạy xuôi để tìm kiếm một hư danh nào đó trong cuộc đời này. Khi ấy tôi sẽ đón ngày mới bằng việc mở toang cửa sổ, để cái se lạnh của buổi sớm mai ùa vào phòng. Và nắng sẽ bắt đầu thả những giọt đầu tiên vào căn phòng nhỏ. Tôi sẽ pha cho mình một tách cà phê, ngồi lên thành cửa sổ và lắng nghe cuộc sống bằng một tâm hồn phẳng lặng, không một gợn sóng.

Nhưng khi ấy, cuộc sống hẳn sẽ buồn và tẻ nhạt lắm. Vì mỗi ngày lặp đi lặp lại theo một điệp khúc chán chường. Bạn sẽ chẳng có động lực để phấn đấu, sẽ chẳng có những câu chuyện để kể cho nhau nghe khi ngồi trong quán cà phê quen thuộc, và hơn hết là chẳng có gì khiến bình yên trở nên đặc biệt nữa.

Như có lần tôi nói với bạn rằng nếu như không có Lý Thông, có lẽ Thạch Sanh đã không được lòng người đến vậy. Nếu không có những cuộc đời khốn khó thì làm sao người ta biết quý những phút giây hạnh phúc giản đơn cùng gia đình. Nếu như không có cái ác thì liệu cái tốt có được trân trọng như vậy không? Và nếu như không có những lần vấp ngã thì liệu thành công có đáng quý đến vậy không?

Nên tôi thôi không tìm một bình yên hoàn hảo cho mình nữa, thay vào đó tôi tìm cho mình những bình yên khác, lặng lẽ bên đời, như một cách để tôi có thể dừng lại, và lắng nghe mình một cách rõ ràng hơn.

Bình yên không phải là những gì bình lặng nhất mà là tìm thấy sự bình yên trong bộn bề của cuộc sống hàng ngày

Sưu Tầm

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Hãy bao dung nếu bố mẹ già đi


Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu giùm cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vun vãi… Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc… Xin con hãy bao dung!

Con hãy nhớ những ngày giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.

Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ… mà hãy lắng nghe!

Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ… và bố mẹ đã làm vì con.

Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.

Con hãy nhớ… lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.

Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.

Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều… từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.

Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói… hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận… vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!

Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!… vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.

Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa… hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.

Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng… bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.

Con đừng oán giận và buồn khổ… vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.

Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!… và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ “sinh tồn”.

Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.

Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.

Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.

Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều…

Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại…

Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.

Thương con thật nhiều…

Bố mẹ…

Pierre Antoine (Việt Kiều Pháp)